Chương
Trung Huy cảm thấy bây giờ mình rất khó chịu, hơn nữa từ trước đến giờ anh luôn là người có quy tắc, trong cuộc sống anh cũng cố gắng hết sức tự ràng buộc chính mình, đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn phá vỡ sự tự ràng buộc ấy. Bây giờ anh chỉ muốn ở lại đây, không muốn làm bất kỳ chuyện gì cả, chỉ muốn nhìn người phụ nữ trước mặt mình này tập luyện thôi.
“Ừ.”
Trung Huy chính là Trung Huy, dù cho anh muốn ở lại đây nhìn Lâm Đỗ Nhã tập luyện nhưng anh vẫn lạnh lùng, nghiêm khắc không tìm bất cứ lý do nào cả.
Lâm Đỗ Nhã nhìn Trung Huy một lúc, cái nhìn quen thuộc xuất hiện trong đôi mắt của cô, nhưng nó lại biến mất rất nhanh.
Nó nhanh đến nỗi khiến Trung Huy tưởng rằng vừa rồi là do anh hoa mắt.
Lâm Đỗ Nhã nói một câu: “Tuỳ anh.”
Chỉ có điều huấn luyện viên nam kia lại không đồng ý để cho Trung Huy ở lại đây quan sát.
Người đàn ông kia trông giống y như khúc gỗ đứng ở đây vậy, nếu anh cứ như thế thì có rất nhiều chuyện anh ta không thể làm được.
Huấn luyện viên nam kia ra hiệu bảo Lâm Đỗ Nhã chờ một lát rồi nói: “Để tôi đi bảo anh ta rời đi.”
Nói xong huấn luyện viên nam đi đến trước mặt Trung Huy.
Anh ta đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Trung Huy, ánh mắt vô cùng khinh thường, còn có một chút khó chịu nữa, anh ta nói: “Tiết học của tôi người ngoài không thể xem được, anh mau đi đi.”
Trung Huy là loại người như thế nào, anh có thể dễ dàng nghe lời huấn luyện viên nam kia thế sao, hơn nữa đối phương còn là kẻ có ý đồ không tốt với Lâm Đỗ Nhã nữa chứ.
Anh không đánh anh ta đã là tử tế lắm rồi, anh ta còn muốn đuổi anh đi ư?
Trung Huy cố nén sự tức giận trong lòng lại, anh lạnh lùng nói một câu: “Cút.”
Thậm chí Trung Huy còn không thèm nhìn huấn luyện viên nam kia, nhưng một chữ nhẹ như gió thoảng qua không có một chút trọng lượng nào này lại khiến huấn luyện viên nam kia đột nhiên cảm nhận được một chút áp lực.
Đợi đến lúc anh ta phản ứng lại được thì sau lưng đổ đầy mồ hôi rồi, anh ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đàn ông trọng sĩ diện nhất, đặc biệt là những người học tán thủ, taekwondo như bọn họ.
Nhìn thấy kẻ khiến mình chướng mắt thì không cần nói nhiều, cách tốt nhất là cứ dùng nắm đấm để nói chuyện với đối phương.
Lần này huấn luyện viên kia cũng như thế, anh ta giơ nắm đấm lên, chửi một câu rồi dứt khoát vung nắm đấm vào thẳng mặt của Trung Huy.
Lâm Đỗ Nhã đứng một bên trông thấy cảnh tượng như thế này thì trái tim đập mạnh một cái, cô ấy vội vàng hét to lên: “Đừng mà!”
Có điều không lâu sau, cô bèn im bặt.
Nắm đấm của người đàn ông dừng lại khi cách mặt của Trung Huy chưa đầy một centimet, có lẽ là bị ép dừng lại.
Vẻ mặt của Trung Huy lạnh lùng, nghiêm nghị, anh nắm chặt lấy cổ tay của huấn luyện viên. Rõ ràng nhìn anh trông giống một người vô dụng, không có một chút sức lực nào nhưng lại khiến nắm đấm của người đàn ông không mảy may nhúc nhích được.