Chương
“Anh không sao chứ?”
Lâm Đỗ Nhã quan tâm hỏi han.
Dường như huấn luyện viên nam cảm thấy mặt mình không nén được cơn tức giận nhưng anh ta lại không dám trêu chọc người đàn ông kia nữa, anh ta chỉ đành gượng cười, xoay xoay cổ tay rồi nói: “Không sao đâu.”
“Hay là hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi?”
Lâm Đỗ Nhã có chút không yên tâm, cô tiếp tục nói. Nhưng nam huấn luyện viên lại lắc đầu, anh ta nói: “Không sao đâu, cô cứ yên tâm đi.”
Tuy tay anh ta đau thật nhưng hiển nhiên việc dạy Lâm Đỗ Nhã đối với anh ta quan trọng hơn.
“Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục tập luyện nhé.”
Lâm Đỗ Nhã nói.
Lúc vừa mới bắt đầu học, huấn luyện viên nam kia thường xuyên vô thức nhìn về phía Trung Huy, ít nhiều thì anh ta cũng có chút kiêng dè người đàn ông kia.
Ai mà biết được Trung Huy ở lại đây có ý gì chứ, lỡ như anh ta làm ra cái gì đó khiến người đàn ông kia không vui, Trung Huy lại ra tay với anh ta thì phải làm sao?
Anh ta tự biết rõ mình không đánh lại Trung Huy nên tất nhiên anh ta chỉ có thể cố gắng không làm việc gì chọc đến Trung Huy thôi.
Nhưng sau vài động tác thì đột nhiên anh ta phát hiện ra dường như Trung Huy chỉ đơn thuần là tới xem dạy học mà thôi, anh cũng không làm làm ra chuyện gì khác, thế là anh ta dần dần mạnh dạn hơn.
Thuộc kiểu vết thương thành sẹo rồi sẽ không cảm thấy đau nữa điển hình.
Trung Huy đứng một bên đen mặt nhìn hai người bọn họ đang luyện tập cách đó không xa.
Rõ ràng lúc trước anh cũng từng dạy Lâm Đỗ Nhã, nhưng hôm nay lúc anh nhìn thấy người đàn ông khác dạy cô thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không chỉ như thế mà trong lúc tập luyện Lâm Đỗ Nhã khó tránh khỏi sẽ bị huấn luyện viên nam kia vật ngã hoặc là làm những cái khác, tóm lại sẽ bị thương. Mỗi lần như thế anh cũng chỉ có thể xanh mét mặt mày cố gắng chịu đựng mới khống chế được suy nghĩ muốn đi tới đánh người đàn ông kia nằm bẹp dí xuống đất của mình.
Lúc trông thấy Lâm Đỗ Nhã và người đàn ông kia vui vẻ cười nói với nhau, vẻ mặt Trung Huy trầm hẳn xuống, anh cảm thấy ghen tị vô cùng, nhưng anh lại không muốn thừa nhận điều đó.
Có một động tác tán thủ cần phải học, Trung Huy vừa nhìn thấy tay huấn viện nam kia đè lên vai của Lâm Đỗ Nhã, cơ thể áp sát vào người cô, gần như dán chặt vào người cô vậy. Cộng thêm việc Lâm Đỗ Nhã chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, da của hai người còn dính sát vào nhau…
Cuối cùng Trung Huy cũng không thể chịu nổi nữa, anh đứng phắt dậy, vẻ mặt u ám, anh đứng sau lưng người đàn ông kia, kéo anh ta ra khỏi người Lâm Đỗ Nhã.
“Anh dạy động tác này không được đúng cho lắm, để tôi dạy cho.”
“…”
Huấn luyện viên nam cảm thấy uất ức trong lòng nhưng anh ta nhìn người đàn ông còn cao hơn cả mình đanh lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta bỗng nhiên nhớ lại lúc người đàn ông này bóp cổ tay anh ta đau điếng, dù cho huấn luyện viên nam có không vui như thế nào thì anh ta cũng không đánh lại được người đàn ông kia, thế nên anh ta chỉ đành đồng ý thôi.
Kết quả Lâm Đỗ Nhã liếc anh một cái, không nhìn thấy vẻ hưng phấn như trước đây nữa, cô bình thản khéo léo từ chối: “Ngại quá, tôi cảm thấy hơi mệt, hay là thôi đi.”