Chương
Có khen Nguyễn Khánh Linh đẹp, giống mối tình đầu, cũng có khen Lãnh Nhược Giai đẹp, xinh đẹp theo kiểu bá đạo.
Nhưng, phần lớn đàn ông đều, khen Nguyễn Khánh Linh, bọn họ thích cũng đều thích Nguyễn Khánh Linh kia, người phụ nữ dịu dàng luôn luôn được rất nhiều người đàn ông ưu ái.
Không chỉ như vậy, thậm chí còn có không ít người đàn ông lo lắng cho Nguyễn Khánh Linh ở trên sân khấu.
Có người nhịn không được nói: “Nhìn xem người phụ nữ có dáng người thấp bé, thật ngọt ngào đáng yêu, người phụ nữ cao ráo đứng bên cạnh cô nhìn trông thật hung dữ, cảm giác được đã đến lúc hai người thi đấu, người phụ nữ có dáng người bé nhỏ chắc chắn sẽ bị thua thiệt…”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy…”
Một người đàn ông khác cũng phụ họa nói: “Làm sao bây giờ, tôi thật lo lắng thay cho người phụ nữ có vóc dáng bé nhỏ kia đó, nếu cô thua rồi bị thương thì phải sao bây giờ? Tôi chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết… A, đừng nhé….”
Nhưng mà, người đàn ông đó còn chưa có nói xong, trong nháy mắt, người phụ nữ trước mặt anh ta quay đầu lại, lạnh lùng mà trừng anh ta một cái, nói: “Cần gì anh đau lòng, người ta đã có chồng, hơn nữa chồng người ta lại là boss trong top người giàu Forbes, đến lượt anh đau lòng sao?”
Người đàn ông đó bị sặc một tiếng, qua một lát mới nói một tiếng, nhỏ giọng nói: “Người có tiền thì thế nào? Còn để cho vợ mình tự đi thi đấu, sẽ không sợ cô bị thương sao? Quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ chắc chắn rất không tốt, nếu là tôi có vợ đẹp như tiên như vậy, tôi chắc chắn sẽ không nỡ để cô ấy… A! Ai? Ai đánh tôi?”
Người đàn ông mới nói một nửa, bỗng nhiên trên cổ anh ta cảm thấy đau xót dữ dội, giống như là bị thứ gì đó đập phải vậy.
Anh ta trong nháy mắt quay đầu lại, lại đối diện với một đôi mắt đen nhánh không thấy đáy mắt, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy dường như có thể làm đông cứng anh ta.
Người đàn ông lạnh lùng như băng kia mở miệng: “Câm miệng của anh lại.”
Đôi môi của người đàn ông run rẩy, cuối cùng không dám hé răng, chỉ đành phải nghẹn khuất mà quay người đi.
“Chờ sau khi anh quay người đi rồi, Trần Hữu Nghị nhịn không được cười trộm, trêu chọc nói: “Đây là tổng giám đốc Phạm đang ghen sao?”
“Cậu cũng câm miệng đi.”
Phạm Nhật Minh nói ra bốn chữ, vẻ mặt sâu thăm thẳm khó dò.
Tầm mắt của anh chỉ tập trung vào người phụ nữ bé nhỏ xa xa trên sân khấu, giống như là vừa rồi những người đàn ông nói, cô nhóc đó quá sạch sẽ, sạch sẽ đến làm người không đành lòng khinh nhờn, cũng không dám tới gần.
Người như vậy, là của anh.
Chỉ cần tưởng tượng đến đây, trong lòng Phạm Nhật Minh nhịn không được mà kiêu ngạo, hận không thể có thể làm toàn thế giới biết chuyện này.
Chẳng bao lâu sau, cuộc tỷ thí trên sân khấu đã bắt đầu rồi.
Lãnh Nhược Giai ra đề là loại nhạc cụ.
Cô ta cố tình cho người đi điều tra gia cảnh của Nguyễn Khánh Linh, đại học cô học là chuyên ngành văn học, cô sẽ không biết gì về các loại nhạc cụ, cho nên, cô ta cố ý chọn cái này để so tài với cô.
Lãnh Nhược Giai khóe miệng nhếch lên, cô ta sẽ không có lòng tốt mà nhường cho Nguyễn Khánh Linh đâu.