Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Phạm Nhật Minh nhìn Tống Lan Hương, những đau đớn trước đây mà anh phải chịu đựng khiến anh trưởng thành nhanh chóng. Sau khi quen thuộc với ánh mắt lạnh lùng châm chọc, anh cũng tự luyện cho mình khả năng nhìn người.

Với dáng vẻ của Tống Lan Hương trước mặt anh, anh gần như không gần suy nghĩ cũng đoán được những lời bà ta muốn nói tiếp theo.

Thế là, bà ta tăng thêm can đảm, tiếp tục nói: “Nhật Minh, chắc cháu không biết rằng, sau khi Hà Thanh trở về từ nước ngoài, sự nghiệp của con bé vẫn luôn không được suôn sẻ cho lắm. Hôm nay cô nói với cháu những lời này, cũng muốn hỏi cháu một chút, cháu có thể niệm tình cảm cũ trước đây mà có thể nâng đỡ con bé một chút trong vấn đề công việc không?”

Phạm Nhật Minh vẫn không nói, nhưng anh ra hiệu cho Tống Lan Hương tiếp tục nói

Tống Lan Hương nóng lòng nói: “Con bé vừa mới nộp đơn xin làm Phó giám đốc phòng kinh doanh của công ty cháu. Nếu cháu có thể dàn xếp được…”

Lời nói của bà ta bị Phạm Nhật Minh cắt ngang: “Cháu cũng chỉ vừa mới tiếp quản công việc của Công ty. Hơn nữa nguyên tắc của cháu là tôn trọng mọi quyết định của mọi người trong công việc chung. Cháu tin rằng Hà Thanh rất xuất sắc, dù không có sự giúp đỡ của cháu thì cô ấy vẫn có thể đủ sức để đạt được chức vụ này.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tống Lan Hương không giấu được sự xấu hổ và ngượng ngùng.

Bà ta còn tưởng chuyện này sắp xong xuôi rồi, ai mà biết, cuối cùng Phạm Nhật Minh lại nói ra những lời như thế này.

Thế nhưng dù có thế nào, bà ta vẫn phải giữ thể diện của một người lớn hơn, không thể cứ nói thẳng với Phạm Nhật Minh được.

Thế là Tống Lan Hương đành phải nở một nụ cười.

Sau khi Hà Thanh quay trở về, Tống Lan Hương cảm thấy cứ tiếp tục ngồi cùng Phạm Nhật Minh cũng không có ý nghĩa gì, không bằng để lại thời gian cho hai người họ.

“Hà Thanh, Nhật Minh, mẹ đi xử lý chút chuyện, hai đứa cứ tiếp tục nói chuyện.”bg-ssp-{height:px}

Nói xong, Tống Lan Hương quay người rời đi.

Hà Thanh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, cúi thấp đầu, không chủ động nói chuyện, cả người toát ra vẻ buồn bã và cô đơn.

Phạm Nhật Minh nhìn cô ta, qua một lúc lâu sau mới đi đến bên cạnh cô ta, lên tiếng an ủi: “Chuyện đã qua rồi, phải mạnh mẽ lên. Cô còn phải chăm sóc mẹ, hậu sự của bác trai, tôi sẽ giúp cô xử lý.”

Dường như Hà Thanh chưa từng nghe thấy anh nói những lời dịu dàng như vậy bao giờ.

Tuy rằng giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, thế nhưng rõ ràng cô ta có thể cảm nhận được Phạm Nhật Minh đang an ủi mình, điều đó không phải đang chứng minh anh cũng đau lòng cho cô ta sao?

Đôi mắt đang cụp xuống của Hà Thanh hiện lên vẻ vui mừng.

Chuyện bố mất giúp quá trình giải hòa của cô ta và Phạm Nhật Minh có một bước tiến triển lớn.

Có điều, Phạm Nhật Minh lại không nghĩ như vậy. Tuy rằng Hà Thanh đã kiên quyết rời đi khi anh tàn phế, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chuyện cô ta vứt bỏ anh đã không đáng để nhắc đến nữa.

Anh vẫn đối xử với Hà Thanh như một người bạn. Suy cho cùng, bố của cô ta và ông nội của anh có quan hệ rất thân thiết, không khác gì quan hệ bố con. Ông nội còn rất thích Hà Thanh, vậy nên anh chăm sóc cô ta một cách thích hợp cũng là điều nên làm.

“Cảm ơn anh, Nhật Minh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio