Chương
May là chưa có việc gì.
“Anh ta muốn làm cho Tống Ngọc quay về, nhưng phương pháp lại quá nóng lòng.”
Phạm Nhật Minh trầm giọng nói.
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi nhìn anh, cười hỏi: “Không phải là anh đang nói giúp đàn anh chứ?”
Trước kia, quan hệ giữa anh với Lê Tuấn rất không tốt mà? Giờ lại còn nói giúp người ta sao?
Chẳng lẽ vì đều là đàn ông nên có chung cảm xúc?
Chỉ là, lời tiếp theo mà Phạm Nhật Minh nói càng làm Nguyễn Khánh Linh mở rộng tầm mắt.
“Ừm, anh thấy về tình có thể tha thứ được, buổi chiều chúng ta đi thăm họ nhé.”
Tuy rằng kinh ngạc, có điều, Nguyễn Khánh Linh vẫn rất mừng rỡ đón nhận, dù sao Lê Tuấn và Tống Ngọc đều bị thương, cô vốn muốn đến thăm họ, Phạm Nhật Minh có thể đi với cô, tất nhiên là tốt nhất rồi.
Đúng lúc này, Phạm Nhật Minh thấy nụ cười trên mặt Nguyễn Khánh Linh, có chút bực mình, vươn tay xoa xoa mặt cô, hỏi lại: “Vui vẻ vậy sao?”
Nguyễn Khánh Linh vừa thấy cảm xúc của anh, vội vàng thu cảm xúc lại, cười ôm lấy anh, nói: “Không có mà, vì được đi với anh, nên em mới vui vẻ.”
Vậy thì còn tạm được.
Phạm Nhật Minh nghĩ nghĩ, lại thấy cái miệng nhỏ đỏ mọng của cô, không chút do dự hôn xuống.
Buổi chiều, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đi đến phòng bệnh của Lê Tuấn.
Đẩy cửa ra, thấy anh ta không nằm trên giường, Nguyễn Khánh Linh còn thấy hơi kỳ lạ, đang định ra ngoài hỏi y tá, lại thấy Lê Tuấn một mình bước ra từ phòng vệ sinh.
Tuy rằng tư thế đi còn hơi gượng gạo, có điều, anh ta đã có thể xuống giường đi lại rồi.
Nguyễn Khánh Linh cũng hơi yên tâm chút.
Từ đầu khi Lê Tuấn thấy bên ngoài có người thì hơi hoảng sợ, sau lại thấy rõ là Nguyễn Khánh Linh bọn họ thì mới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng trở lại tiếp tục nằm trên giường.
Nguyễn Khánh Linh thấy vẻ mặt anh hơi kỳ quái, vì thế bèn hỏi: “Anh làm sao thế, hình như có hơi căng thẳng?”
Lê Tuấn cười lắc đầu: “Không, chỉ là thấy hai người thì hơi ngạc nhiên.”
“Ừm.”
Nguyễn Khánh Linh cũng không nghĩ nhiều, có điều, Phạm Nhật Minh vẫn để mắt tới.
Ngay sau đó, Nguyễn Khánh Linh hỏi qua tình hình vết thương của Lê Tuấn.
“Không có gì to tát đâu, chỉ là bị thương ở chân thôi.”
“Vậy là tốt rồi, có điều em thấy vết thương trên chân anh cũng lành nhanh thật đó.”
“Ha hả…”
Lê Tuấn xấu hổ nở nụ cười.
Nguyễn Khánh Linh cầm một giỏ trái cây lớn đặt lên đầu giường bệnh.
Lúc này, Phạm Nhật Minh tiến tới lấy ra một tờ tài liệu, đưa cho Lê Tuấn.
“Đây là hợp đồng đầu tư, anh xem thử trước đi.”
Lúc Lê Tuấn cầm lấy thì ít nhiều vẫn hơi ngạc nhiên, lật ra vài trang đầu tiên, sự kinh ngạc trên mặt lại càng rõ ràng.