Chương
Lúc này, trái ngược với sự hưng phấn của ông Phạm.
Gương mặt Hà Thanh đã đen lại.
Nguyễn Khánh Linh mang thai ư?
Cô ta thế mà lại mang thai?
Trên thực tế, Hà Thanh vẫn luôn cho rằng Nguyễn Khánh Linh sẽ không có thai nhanh như vậy.
Dù sao, tình cảm của cô ta và Phạm Nhật Minh tốt như vậy, nhưng hai người họ kết hôn đã lâu như vậy cô ta vẫn không có dấu hiệu mang bầu, cho nên theo lẽ thường Hà Thanh đương nhiên cho rằng thân thể của cô ta có vấn đề.
Nhưng ai mà biết được Nguyễn Khánh Linh thế mà lại mang thai, hơn nữa lại còn trước cả mình, để cho ông nội biết nữa…
Ông nội vốn vẫn ưu ái với nhà Phạm Nhật Minh, hơn nữa Nguyễn Khánh Linh còn mang thai, như vậy chẳng phải sẽ lại càng thiên vị hơn sao?
Hà Thanh càng nghĩ, trong lòng lại càng ghen tị và tức giận hơn.
Ngay cả chính cô ta cũng không thể miêu tả được cảm giác buồn bực trong lòng.
Vốn là hai người yêu nhau, nay lại có thêm cả con nữa…
Thậm chí Hà Thanh còn có thể tưởng tượng ra được sau này Phạm Nhật Minh sẽ lại càng chiều chuộng Nguyễn Khánh Linh. Còn như cô ta, nếu một ngày nào đó sự thật bị vạch trần thì bước chân trong nhà này của cô ta sẽ lại càng khó khăn hơn…
Nhưng Hà Thanh rất nhanh đã ổn định lại ánh mắt.
Nếu không có ai giúp cô ta thì cô ta sẽ dựa vào chính mình để tiến về phía trước!
Đúng lúc này, ông cụ Phạm cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, ám chỉ nói: “Các cháu xem, Nhật Minh và Khánh Linh cũng đã có em bé rồi, các cháu cũng nên nắm chắc cơ hội đấy!”
Hà Thanh cười không nói, Phạm Hoàng Anh cũng không nói gì.
Ông cụ Phạm nhìn bọn họ một lát, đột nhiên thu lại nụ cười, gọi Hà Thanh một tiếng: “Hà Thanh.”
“Có chuyện gì vậy thưa ông?”
Ông cụ Phạm nói vào trọng tâm: “Chuyện trước kia, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Bây giờ cháu cũng đã gả cho Hoàng Anh rồi, ông thấy tình cảm của hai cháu, không tốt như của hai người Nhật Minh, có đúng không?”
Ông cụ Phạm thế mà lại không hồ đồ, ông ấy nhìn người cũng rất tinh tường, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi. Nhưng bây giờ Nguyễn Khánh Linh đang mang thai, con bé không thể xảy ra chuyện gì được.
Cho nên ông cụ Phạm mới phải nói với Hà Thanh một chút.
Nghe vậy, Hà Thanh khéo léo gật đầu, nhưng trong lòng cô ta cũng không cảm thấy gì.
Lúc này, ông cụ Phạm cũng thỏa mãn gật đầu, tiếp theo, ông ấy nhìn Phạm Hoàng Anh, giọng nói hơi nghiêm khắc, nói: “Hoàng Anh, ông đều biết rõ những chuyện ở bên ngoài của cháu, trước đây ông cũng không muốn nói với cháu, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cháu phải đối xử tốt với Hà Thanh hơn một chút, cháu nghe rõ chưa?”
“Nếu để ông biết cháu lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác, ông sẽ đánh gãy chân cháu đấy.”
Mặc dù giọng nói của ông Phạm không lớn, nhưng trong giọng nói của ông lại mang đến sự nghiêm khắc, không giận mà uy, Phạm Hoàng Anh sợ nhất chính là ông cụ Phạm.
Đương nhiên anh ta không dám từ chối, vội vàng lễ phép cười gật đầu, lại thuận tay gắp một miếng thịt đặt vào bát của Hà Thanh, nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm đi, trong lòng cháu tự biết giới hạn.”
“Chuyện này nói đến đây thôi, tiếp tục ăn cơm đi!”