Chương
Hà Thanh lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng gật đầu:
“Con của tôi sao?”
Trong ánh mắt của Phạm Hoàng Anh hiện ra sự lạnh lùng và nghi ngờ, nhìn chằm chằm Hà Thanh.
Ánh mắt như muốn nhìn thấu cô ta.
Nếu như là người bình thường, dưới ánh mắt này của Phạm Hoàng Anh thì đã sợ đến mức chân tay luống cuống rồi.
Nhưng mà Hà Thanh làm gì phải là người bình thường? Nếu như cô đã quyết định lừa Phạm Hoàng Anh thì làm sao có thể để anh ta nghi ngờ được?
Nhưng mà cô ta cũng biết nếu như mình trực tiếp thừa nhận thì trái lại anh ta sẽ không tin.
Vậy nên cô ta nhìn lại Phạm Hoàng Anh, cười lạnh nói: “Không phải của anh, ngày mai tôi sẽ đi phá thai.”
Vẻ mặt Hà Thanh rất nghiêm túc.
Nói xong cô ta lập tức xuống xe, cũng không cho Phạm Hoàng Anh cơ hội phản ứng.
Sau khi Hà Thanh đi rồi, trong đầu của Phạm Hoàng Anh vẫn nhớ lại sắc mặt ban nãy của cô ta, hình như không giống giả vờ.
Phá thai sao? Cũng chỉ có thể là con của cô với mình thì cô ta mới không hề chần chừ phá bỏ như vậy?
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Phạm Hoàng Anh bỗng trầm xuống.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh ta trầm mặt xuống xe, đuổi theo Hà Thanh.
Đợi lúc anh ta đuổi kịp Hà Thanh thì cô ta đã đi đến phòng khách rồi.
Phạm Hoàng Anh trực tiếp kéo cô ta đến trước mặt mình, nắm thật chặt không buông tay.
“Tôi tin đứa con trong bụng cô là của tôi.”
Phạm Hoàng Anh nói.
Hà Thanh nhìn anh ta, vẻ mặt không có gì thay đổi, không hề vì câu nói của anh ta mà nhăn mày.
Cô ta như vậy lại càng khiến Phạm Hoàng Anh tin chắc là vậy.
Đúng lúc này bà Phạm đi từ trong bếp ra nghe được câu này của con trai mình.
Bà ấy không thể tin vào phần bụng dưới của Hà Thanh.
Bà Phạm đi đến trước mặt Phạm Hoàng Anh, hoảng hốt nói: “Con trai, con… con vừa mới nói cô ta mang thai đứa con của con?”
“Vâng.”
Phạm Hoàng Anh cũng không nhìn mẹ của mình, tầm mắt của anh ta từ đầu đến cuối vẫn dính chặt trên người của Hà Thanh.
Sau khi được con trai mình xác nhận, sắc mặt của bà Phạm bỗng thay đổi, bà ấy đang định mở miệng, chỉ thấy Hà Thanh cười lạnh nhìn bà ta, mỉa mai nói: “Bà không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ đi phá thai.”
“…”
“Không được bỏ.”
Giọng nói của Phạm Hoàng Anh không hề chần chừ.
Thậm chí trên mặt anh ta còn có sự bắt ép như có như không.
Hà Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, quay đầu đi.
Sau nhiều lần không quan tâm của Hà Thanh, Phạm Hoàng Anh ngày càng tức giận hơn, anh ta cau mày đang định đuổi theo thì lại bị bà Phạm giữ lại.