Chương
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh khó coi hỏi.
Trung Huy vừa nghe Phạm Nhật Minh nói vậy thì biết mình đã khiến anh hiểu lầm.
Vậy nên anh ấy vội vàng giải thích: “Không phải chủ tịch Phạm, tôi… chỉ là chợt nhớ tới, hơn nữa đúng lúc tôi muốn đến phòng quyền anh nên mới hỏi luôn…”
“Với thực lực bây giờ của cậu, mấy người đó có cộng lại cũng không đánh nổi cậu, cậu còn đi tập làm gì?”
Phạm Nhật Minh lạnh nhạt phản bác.
Trung Huy ngẩn ra, ho hai tiếng, sắc mặt không quá tự nhiên nói: “Núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Thấy Phạm Nhật Minh cau mày còn định nói thêm gì nữa, Nguyễn Khánh Linh vội vàng đè tay của anh lại, ý bảo anh câm miệng.
Cô cười nói với Trung Huy: “Tôi không đi đâu, sau này cũng không thể đi, tôi đang mang thai nên trước khi sinh không thể đến được.”
Cô vừa nói xong, cũng không biết Trung Huy nghĩ đến điều gì, vẻ mặt có vẻ như hơi mất mát.
Dáng vẻ anh ấy như vậy bị Phạm Nhật Minh nhìn thấy lại khiến anh rất khó chịu.
Trung Huy đang có ý gì? Khánh Linh không thể đến phòng quyền anh, sao vẻ mặt anh ta lại mất mát chứ?
Chẳng lẽ vì không được ở cạnh cô nên mới buồn?
Thật ra không phải vì Phạm Nhật Minh không tin tưởng Trung Huy.
Chỉ là Trung Huy này bình thường luôn là một tảng băng lớn, đặc biệt là đối với phụ nữ, mấy thứ như là thương hoa tiếc ngọc gì đó vốn không có trong từ điển của anh ấy.
Nhưng mà Trung Huy có tính cách như vậy mà lại vì Nguyễn Khánh Linh mà để lộ vẻ mặt như thế.
Điều này làm cho Phạm Nhật Minh không thể không nghi ngờ.
“Trung Huy, cậu…”
“Nhật Minh…”
Nguyễn Khánh Linh ngắt lời Phạm Nhật Minh, lại nháy mắt với anh nói anh yên lặng.
Bị vợ mình trừng như vậy, Phạm Nhật Minh dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói.
“Trung Huy, có phải anh nên đi rồi không?”
Nguyễn Khánh Linh cười hỏi.
Lúc này Trung Huy cũng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Phạm Nhật Minh, anh ấy cũng không muốn chọc Phạm Nhật Minh giận, cũng biết mợ chủ đang cho mình một cái cớ, vậy nên anh ấy vội vàng gật đầu nói: “Đúng thế.”
“Chủ tịch Phạm, mợ chủ, tôi đi trước đây.”
“Được.”
Sau khi Trung Huy đi rồi, Phạm Nhật Minh mới bất mãn nhìn Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Sao vừa rồi em không cho anh hỏi?”
“Không phải là không cho anh hỏi, em chỉ sợ anh hỏi lung tung khiến người ta khó xử thôi.”
Nguyễn Khánh Linh cười nói.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, trái lại cảm thấy rất buồn cười.