Chương
Lâm Minh Sâm cũng gật đầu, đúng lúc này, ánh mắt cậu ta nhìn cô, ít nhiều mang theo sự yêu mến.
Chuyện này, Trung Huy đều nhìn thấy hết.
Anh ấy nhíu mày, trong lòng nghĩ hai người bọn họ vẫn đang trò chuyện, anh ấy muốn cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Nhưng cuối cùng chưa để anh ấy kịp mở miệng, Lâm Đỗ Nhã đã giành trước nói với Lâm Minh Sâm: “Trường của cậu có con đường hoa anh đào rất nổi tiếng, tôi muốn đến đó xem.”
Nghe thế, Lâm Minh Sâm cười: “Đúng thế, nếu bây giờ chị rảnh thì tôi sẽ đưa chị đến đó luôn.”
Rõ ràng, Lâm Đỗ Nhã rất có ấn tượng tốt với cậu thanh niên trước mặt này.
Lớn lên đẹp trai, ăn nói cũng có duyên.
“Được đấy, vậy chúng ta đi thôi.”
Lâm Đỗ Nhã vui vẻ đồng ý, sau đó hai người đã đi thay quần áo.
Trung Huy trở tay không kịp, cơ bản không nghĩ đến bọn họ nói chuyện mãi nói mãi lại muốn cùng nhau đi dạo ở trường học?
Cái người còn sống đứng bên cạnh là mình đây, Lâm Đỗ Nhã không thấy sao?
Thế mà lại làm giống như không thấy mình vậy?
Trung Huy vừa tức vừa vội, lại anh ách.
Nhưng nguyên nhân do tính cách của mình đã khiến anh ấy không thể giải tỏa tâm trạng này ra ngoài, lại càng không thể nói những lời thô lỗ.
Thấy Lâm Đỗ Nhã và Lâm Minh Sâm định rời đi.
Lúc này, Trung Huy cũng không đoái hoài gì đến tập tành nữa, lập tức đi đến, ngăn hai người lại.
Lâm Đỗ Nhã nhìn anh ấy, cố ý cười hỏi: “Anh cũng muốn đi sao?”
Mặc dù Trung Huy cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh ấy vẫn gật đầu.
“Được, vậy anh làm tài xế cho chúng tôi! Lái xe của tôi.” Lâm Đỗ Nhã nói.
Nghe thấy thế, sắc mặt Trung Huy có chút khó coi, làm tài xế cho Lâm Đỗ Nhã thì không sao, nhưng làm tài xế cho tên nhóc kia sao?
Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy ánh mắt của Trung Huy đầy ghét bỏ, cô vừa cười vừa nói: “Nếu anh không chịu thì bỏ đi, chúng tôi tự đi.”
“Được, tôi lái xe cho hai người.”
Giọng nói của Trung Huy truyền đến từ phía sau.
Lâm Đỗ Nhã cười hơi đắc ý, cố giả vờ làm ra vẻ thản nhiên, giống như anh ấy có đồng ý hay không thì cô cũng không sao cả.
Cô xoay đầu nói: “Được, vậy anh cũng cùng đi đi.”
Ba người đi đến bãi đậu xe ngầm, Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy xe của Lâm Minh Sâm thì rất ngạc nhiên.
Một chiếc Ferrari màu đen.
Lâm Đỗ Nhã hỏi: “Đây là xe của cậu sao?”
Lâm Minh Sâm gật đầu, chỉ là vẻ mặt của cậu ta ấy thế mà không hề tỏ ra kiêu ngạo hay tự đắc gì, rất bình thường gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu nhóc này mới hơn hai mươi tuổi mà người nhà đã cho mua xe thể thao, xem ra điều kiện gia đình cũng không tệ lắm.
Nhưng Lâm Đỗ Nhã cũng chỉ tiện thể suy nghĩ một chút như thế, dù sao nhà cô ấy cũng rất giàu có. Lúc cô ấy bằng tuổi Lâm Minh Sâm, gia đình cô ấy cũng tặng xe thể thao làm quà trưởng thành cho cô ấy.