Chương
Trung Huy cứ như là một đứa trẻ phạm phải sai lầm vậy, liên tiếp lùi về sau, lập tức vấp phải chân sofa, lại bị bàn trà đẩy một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Lâm Đỗ Nhã vốn đang rất ngại ngùng, kết quả nhìn thấy những hành vi này của Trung Huy thì cô ấy không nhịn được cười lớn.
Không ngờ đó, không ngờ là ngày hôm nay cô ta có thể chứng kiến vẻ mặt hoảng hốt chạy bừa này của Trung Huy.
Nhưng cô ấy lập tức bình tĩnh lại, cười cười nhìn Trung Huy đang không ngừng xin lỗi.
Lâm Đỗ Nhã nhặt áo dưới đất lên, mặc vào.
Lúc này chỉ nghe thấy giọng của Trung Huy, anh ấy không ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Cô… cô nghỉ ngơi cho tốt… Tôi… đi trước….”
Nói xong người đàn ông vội vàng xoay người định đi mất.
Nhưng mà anh ấy vừa chạm vào chốt cửa thì đã bị Lâm Đỗ Nhã gọi lại: “Anh chờ một chút.”
“Còn chuyện gì sao?”
Trung Huy dừng động tác tay lại hỏi.
Lâm Đỗ Nhã không hề khách sáo chút nào: “Ngày mai nhớ mang cơm đến cho tôi.”
“Tại… sao?”
Trung Huy hỏi.
Giọng nói của cô gái sau lưng nhẹ nhàng vang lên: “Một là chân tôi bị thương không thể ra ngoài, hai là vừa rồi anh mới hôn tôi, cần phải chịu trách nhiệm.”
“… Được.”
Bây giờ Trung Huy chỉ cần nghe thấy giọng của Lâm Đỗ Nhã là sẽ cảm giác được đầu mình ong ong.
Anh ấy thậm chí không dám quay đầu nhìn cô gái trên sofa, chỉ sợ bản thân mình lại không kiềm chế nổi ngăn miệng cô lại.
Nhưng mà sau khi Lâm Đỗ Nhã nghe thấy câu trả lời của Trung Huy thì lại rất hài lòng, cũng không làm khó anh ấy, cười nói: “Được rồi, anh đi đi, ngày mai nhớ đến sớm một chút.”
“Ừm…”
Trung Huy cũng không biết mình đã ra khỏi nhà của Lâm Đỗ Nhã như thế nào.
Đợi đến lúc anh ấy đi về đến chỗ xe của mình, ngồi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhớ lại hình ảnh chân tay luống cuống của mình.
Trung Huy hận lúc đó không thể tát cho mình hai bạt tai.
Làm sao có thể làm xấu mặt trước mặt cô ấy vậy chứ?
Trung Huy càng nghĩ tới hành động ban nãy của mình càng cảm thấy không cam lòng, có cảm giác mình đánh nhau với kẻ địch, nhưng lại biểu hiện kém.
Nhưng mà anh ấy lại không biết tại sao mình lại có cảm giác này.
Cuối cùng chỉ đàng ngồi lên ô tô rời đi.
Đang trên đường về nhà, anh ấy nhận được điện thoại của Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh nói anh ấy đến công ty một chuyến, nói có chuyện muốn nói với anh ấy.
Trung Huy cũng không nghĩ nhiều, lập tức đến đó.