Chương
Dù sao thì hai nhà cũng đã bàn chuyện kết hôn xong rồi, không đổi được, mà nhìn thái độ của Mia thì có vẻ cũng không muốn đổi.
Giang Đức buồn bực không nhịn được, trực tiếp bưng chén rượu trên bàn uống cạn.
Hà Tử Ngưng thấy anh ta như vậy thì lại không nhịn được cười đùa: “Anh hai à, vậy là anh đã từ bỏ rồi à? Kết quả cuối cùng vẫn chưa biết, anh đã theo đuổi người ta lâu như vậy, ngay cả lốp dự phòng cũng không phải.”
“Hà Tử Ngưng!”
Giang Đức nghe xong thì tức giận, trừng mắt nhìn Hà Tử Ngưng, không ngờ cô ta còn không hề sợ, trái lại còn nhìn anh ta nói: “Tôi đây chỉ nói lời thật lòng nhưng khó nghe thôi có biết không?”
“Cô!”
Giang Đức nhìn cô ta vài giây, cuối cùng mềm nhũn như quả bóng xì hơi, thấp giọng hỏi: “Vậy cô nói xem làm sao mà theo đuổi tiếp được?”
“Làm sao mà theo đuổi được…” Hà Tử Ngưng cười nhắc lại lời của anh ta, nhưng mà cô ta cũng không trả lời mà trực tiếp giao vấn đề này cho Phạm Nhật Minh, cười nói: “Vậy anh phải thấy may mắn vì ở đây có anh Nhật Minh rồi.”
“Nhìn quan hệ giữa anh ấy và chị dâu rất tốt, thân mật gắn bó, chắc chắn kinh nghiệm theo đuổi con gái rất nhiều, hỏi anh ấy chắc chắn không sai.”
Thật ra trong lời này của Hà Tử Ngưng vẫn có thêm cả sự ghen tị.
Chỉ là Phạm Nhật Minh không nhận ra, nhưng mà Hiên Viên Minh lại nhận ra được.
Hiện giờ Giang Đức cũng không biết làm như thế nào, vừa nghe Hà Tử Ngưng nói xong thì cảm thấy rất đúng, vậy nên anh ta nhìn Phạm Nhật Minh với ánh mắt mong đợi, hỏi: “Nhật Minh, cậu thấy tôi phải làm thế nào mới được?”
Phạm Nhật Minh thờ ơ liếc nhìn Giang Đức, hắng giọng một cái nói: “Đừng có sĩ diện như vậy là được.”
Những lời này của anh lại có vẻ rất chí lý.
Tất nhiên điều này cũng là điều mà sau rất nhiều lần anh và Nguyễn Khánh Linh cãi nhau mới ngộ ra được, nói chung muốn ở bên cạnh người mình yêu thì không thể nào kiêu căng không nể mặt, nếu không cuối cùng hai người chắc chắn sẽ đường ai nấy đi.
Giang Đức nghe xong, gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hình như đã hiểu ra gì đó.
Lúc này Trần Hữu Nghị cũng gật đầu rất mạnh, khen: “Nhật Minh à, lời tổng kết này của cậu đúng là sâu sắc, ở bên cạnh phụ nữ ấy mà, không thể không tích cực, cần phải mặt dày hết sức có thể thì có lẽ mới có thể bền lâu được, cậu nói đúng không Nhật Minh?”
Phạm Nhật Minh cười cười gật đầu.
Thấy vậy Hà Tử Ngưng cũng cười, nhưng mà trong lòng cô ta lại nhớ đến Nguyễn Khánh Linh.
Cô ta còn nhớ lần trước mấy người họ đến nhà của anh Nhật Minh ăn lẩu, Nguyễn Khánh Linh vô cớ nổi giận, Phạm Nhật Minh bình thường luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người lại không hề nóng giận, thậm chí còn tự hạ mình.
Nhưng mà anh ấy là Phạm Nhật Minh đó, là nhân vật hô mưa gọi gió của giới kinh doanh, là người trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái.
Nhưng mà vì Nguyễn Khánh Linh, anh lại có thể ăn nói nhỏ nhẹ, cười dịu dàng như vậy, cũng vào ngày đó Hà Tử Ngưng đã biết, thì ra anh Nhật Minh không chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ mà còn có những vẻ mặt khác.
Hà Tử Ngưng bỗng nhiên cảm thấy chua xót, cứ như là bình giấm trong bụng bị đổ vậy.
Nhưng mà cô ta không thể để những người ở đây nhận ra được.