Chương
“Ha!” Tên đầu trọc phản ứng kỳ lạ, sau đó đi đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh rồi duỗi tay ra: “Cô hiểu đúng rồi đấy.”
Ngay trước khi tay anh ta chạm vào Nguyễn Khánh Linh một giây thì cô đã nhanh chóng lấy bình xịt phòng lang từ trong túi xách ra rồi hung hăng xịt về phía anh ta!
“A a a… Người phụ nữ hèn hạ! Cô xịt cái gì vào tôi vậy?”
Đầu Trọc thảm thiết kêu lên, tiếng kêu lan truyền khắp các tầng.
Chỉ là, trước đây cũng đã thấy Đầu Trọc như vậy quen rồi, cho nên nhóm biên tập đều không ai thèm chạy tới, chỉ quay đầu nhìn về phía bên này một chút.
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh ta ôm mặt kêu lên, cô bình tĩnh, cười lạnh nói: “Im mồm đi! Cũng không biết nhìn lại chính mình xem, đầu đã trọc lốc còn không biết xấu hổ tơ tưởng tới chuyện đó!”
Đôi mắt Đầu Trọc cay cay, lúc này Nguyễn Khánh Linh nói vậy càng khiến anh ta cảm thấy khổ sở và nhục nhã hơn, anh ta nghiên răng nghiến lợi, túm lấy tay cô, giơ bàn tay phải lên.
Lúc này, dù có phải chịu đau tới chết anh ta cũng nhất định phải khiến người phụ nữ này nếm mùi đau khổ!
Nguyễn Khánh Linh không tránh được anh ta, nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông giáng xuống, cô chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt chịu đựng, chờ bị anh ta đánh.
Thế nhưng, cô đợi một hồi lâu, sẵn sàng chuẩn bị chịu đau đớn nhưng lại không thấy gì cả.
Nguyễn Khánh Linh có chút nghi ngờ, cô từ từ mở mắt ra, không biết từ khi nào, trước mặt cô xuất hiện một dáng người cao lớn.
Cô ngước mắt nhìn lên, đối diện với đôi mắt dài hẹp của Gavin, ánh mắt anh ấy có chút thâm trầm, trông vô cùng đáng sợ.bg-ssp-{height:px}
“Tổng biên tập, sao anh lại ở đây?”
Đầu Trọc nhìn tổng biên tập, ánh mắt anh ta đỏ au nên nhìn sự vật có chút mơ hồ, anh ta híp mắt nổi giận nói: “Con mẹ nó anh là ai hả! Dám xía vào chuyện của tôi!”
“Tôi là ai ý hả?” Gavin túm lấy tay Đầu Trọc, dùng sức kéo anh ta tới trước mặt mình, dáng người anh ấy cao gầy mang tới cho Đầu Trọc một cảm giác áp bức dọa người.
“Anh nhìn kỹ lại xem?” Gavin cười như không cười.
Lúc này, Đầu Trọc cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người vừa mới tới là ai, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Cậu chủ! Thì ra là anh! Tôi… tôi có mắt như mù nên không nhận ra anh, anh về nước rồi sao?”
Gavin buông tay anh ta ra, rút một tờ giấy lau tay, xem thường liếc Đầu Trọc một cái: “Xem ra anh không những mắt mù mà đầu có còn không được tốt lắm thì phải, tôi đã đứng ngay trước mặt anh mà anh còn hỏi tôi về nước hay sao? Lẽ nào tôi là ma sao?”
Đầu Trọc nghe tổng biên tập nói, vẻ mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ.
Anh ta dùng sức ho khan hai tiếng, sau đó chuyển hướng đề tài về phía Nguyễn Khánh Linh: “Cậu chủ, chính là người phụ nữ này, tự bản thân cô ta không có năng lực viết bài, còn nói xấu tạp chí chúng ta với bên ngoài, bây giờ còn muốn hãm hại tôi, anh thấy đấy, đây là lần thứ hai rồi…”
Đầu Trọc thao thao bất tuyệt nói những lời không hay về Nguyễn Khánh Linh với tổng biên tập.
Người đàn ông trước mắt này là chỗ dựa lớn nhất của anh ta, bình thường anh ấy du học ở nước ngoài, cùng lắm anh ta mới chỉ được gặp qua vài ba lần, có lẽ vì khả năng nịnh nọt của anh ta khá tốt nên thái độ của Gavin đối với anh ta cũng không tồi, vừa thấy anh ấy xuất hiện, Đầu Trọc vui vẻ hẳn lên.
Vì thế, anh ta mới bịa ra chuyện này để khiến tổng biên tập tin tưởng, giúp anh ta ra tay dạy cho Nguyễn Khánh Linh một bài học.
Gavin nhìn Nguyễn Khánh Linh, khóe môi anh khẽ cong lên, hỏi ngược lại cô: “Cô nói xấu tạp chí chúng tôi? Còn hãm hại tổng biên tập?”