Chương
“Tôi tiễn cô.”
Gavin theo bản năng đứng dậy, muốn tiễn cô.
Nguyễn Khánh Linh cười nói: “Không cần đâu, tôi muốn đi một mình.”
Nói rồi, cô rời khỏi quán cà phê.
Mà Gavin lúc này vẫn đang đắm chìm trong nụ cười của cô, thật lâu cũng không thể quên được, có vẻ như từ lúc anh ấy quen cô, thời gian lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nở một nụ cười chân thành, tươi rói với anh ấy như thế.
Người đàn ông lại ngồi xuống, ngón tay vô thức gõ trên mặt bàn, tạo nên những âm thanh có chút nặng nề.
Đáy mắt anh ấy sâu thẳm ẩn trên khuôn mặt tuấn tú đĩnh đạc.
Nguyễn Khánh Linh, không hổ là cô gái mà Gavin coi trọng, đúng là xinh đẹp khiến người ta sợ hãi.
Bởi vậy, Gavin càng thêm chắc chắn, nhất định sẽ theo đuổi bằng được Nguyễn Khánh Linh.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh tạm biệt Gavin, cô một mình dạo bước trên đường, lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, nhưng vì thời tiết chuyển lạnh nên trời tối nhanh hơn bình thường.
Cô túm chặt áo khoác, hơi khịt khịt mũi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.
Không chỉ vì chuyện với tên đầu trọc mà còn vì nhiều chuyện khác, từ công việc đến cuộc sống… Tất cả đều khiến lòng cô lo lắng không yên.
Nguyễn Khánh Linh chậm rãi bước đi trên phố, chính cô cũng không biết mình đang đi đâu nữa.
Bất tri bất giác cô đã đi tới trước tòa nhà Tập đoàn Phạm Thị, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời, trong đầu vô thức bỗng hiện lên hình ảnh Phạm Nhật Minh.bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Khánh Linh đứng một quãng thời gian khá lâu, cô cũng không biết trong đầu mình nghĩ gì, cô chỉ thấy là mình cứ muốn đứng như thế.
Đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại thì cô mới phát hiện ra bản thân mình đứng ngây người ở bên dưới lâu như vậy rồi. Cô thấy bản thân mình thật buồn cười, cô cười một tiếng rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, cổ tay của cô bị nắm chặt lại, một mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi và thậm chí ngấm vào sâu bên trong da thịt của cô.
Trợ lý của Phạm Nhật Minh đi xuống lầu nhìn thấy cô nên đã gọi điện thoại cho anh.
Lúc đầu, anh còn tưởng người trợ lý nhận nhầm người nhưng không biết ma quỷ xui khiến thế nào, anh vẫn đi từ trên tầng cao nhất xuống đây để tìm cô. Đúng như người trợ lý nói, anh nhìn ngay thấy bóng lưng nhỏ bé, yếu đuối của cô, chỉ có điều là hình như cô đang muốn rời đi.
Phạm Nhật Minh cảm thấy trái tim mình như nứt ra một khoảng, anh nhanh chóng đuổi theo cô.
Nhưng giây phút khi thấy cô quay đầu lại, Phạm Nhật Minh lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không hề xao động của chính mình: “Khánh Linh, sao em tới đây vậy?”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô không ngờ đến là Phạm Nhật Minh sẽ xuất hiện.
Hai mắt cô vẫn còn ngơ ngác, biểu cảm khi đó của cô không khác gì một học sinh đang lén lút làm chuyện xấu thì bị giáo viên bắt được: “Em chỉ ra ngoài đi dạo thôi, bây giờ em cũng sắp về rồi đây.”
“Em sắp về sao?”
Không hiểu vì sao, Phạm Nhật Minh nghe thấy mình lạnh lùng nhắc lại những gì cô vừa nói một lần nữa.
Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Vâng, em sắp về rồi.”