Chương
Lúc này, những người phụ nữ kia im lặng vài giây, sau khi họ mở miệng nói lại, trong giọng điệu của họ chứa đựng ghen tị và khinh thường rất rõ ràng.
“Ôi chao, còn tưởng rằng là người nào giỏi lắm? Cô ta chỉ dựa vào sắc đẹp của mình gả cho một người chồng tốt, cho nên mới có cảnh tượng như vậy! Đắc ý gì chứ? Nếu tôi mà gả cho người đàn ông như vậy, tôi cũng có thể dễ dàng ngồi lên vị trí của ban giám đốc.”
Lại là giọng của nữ nhân viên lễ tân, cô ta cười nói: “Ánh Tuyết, cô không biết rồi, cô ấy có thể nhận được vị trí giám đốc công ty chúng ta, không phải do chồng cô ấy, mà là dựa vào bố cô ấy! Cũng chính là chủ tịch của công ty chúng ta!”
“Cái gì? Cô ta cũng có quan hệ với chủ tịch công ty chúng ta ư?”
“Cô nghĩ đi đâu vậy, người ta là con gái của chủ tịch công ty chúng ta!” Giọng nữ lễ tân tuy đã kìm nén nhưng giọng điệu vẫn không che giấu được ghen tị.
Hơn nữa cô ta nói ẩn ý như vậy, đúng như dự đoán, giọng điệu chế nhạo và nghi ngờ của một người phụ nữ khác vang lên.
“Cô ấy thật sự là con gái của chủ tịch công ty chúng ta sao? Giữa chừng lại nhảy ra một cô con gái, có thể giỏi đến đâu chứ?”
“…”
Nguyễn Khánh Linh bước đi, những giọng nói đó cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.
Tuy nhiên, cô vô thức siết chặt nắm đấm của mình.
Những người đó hẳn là không biết Nguyễn Khánh Linh có thể nghe thấy, cho nên mới không giữ mồm giữ miệng như vậy.
Nhưng trên thực tế, kể từ khi Nguyễn Khánh Linh mang thai, các giác quan của cô trở nên đặc biệt nhạy cảm, nhất là khứu giác và thính giác.
Vì vậy, cô có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy những lời này thì tất nhiên là rất tức giận.
Trong mắt người khác dù bây giờ cô có làm bất cứ thứ gì thì cũng là dựa vào chồng và bố mình mới đạt đến vị trí cao như vậy.
Mặc dù cô rất giận nhưng mà những lời các cô gái đó nói tuy khó nghe nhưng cũng khiến Nguyễn Khánh Linh hiểu một sự thật.
Chỉ khi cô có thể thật sự lập thành tích thì cách nhìn của bọn họ về cô mới thay đổi.
Nếu không… dù là cô có giải thích như thế nào đi nữa, thậm chí là đuổi việc bọn họ thì những người khinh bỉ mình chỉ ngày càng nhiều hơn mà thôi.
Huống chi lúc này cô đúng là một người mới trong việc quản lý công ty, tập đoàn nhà họ Nguyễn trên danh nghĩa kia của cô cũng chỉ là hư danh mà thôi, trên thực tế vẫn là do Phạm Nhật Minh giúp cô trông coi.
Trước đây Nguyễn Khánh Linh cũng không để ý mấy chuyện này lắm.
Bởi vì cô thật sự không hứng thú với việc quản lý công ty, cũng cảm thấy không cần phải… tìm hiểu.
Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, DR là tâm huyết của bố mẹ, bố đã tin tưởng cô như vậy, giao công ty cho cô, hy vọng cô có thể giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, phát triển công ty ngày càng lớn mạnh.
Lần này nếu như cô đã quyết định tự mình cánh sinh, không dựa hết vào Phạm Nhật Minh nữa, như vậy cho dù con đường này có nhiều gian nan trắc trở, cô cũng nhất định phải kiên trì.
Mà những lời bàn tán nghi ngờ kia cũng không thể thật sự làm cô tổn thương, chỉ khi mình thật sự dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi công ty thì những lời bàn tán kia cũng sẽ ngừng lại.