Chương
Có cảm xúc tốt, đương nhiên cũng có không tốt.
Có rất nhiều người tham dự cuộc họp lần này, ít nhất cũng phải hơn trăm người. Mười mấy người có địa vị cao trong công ty thì ngồi vây quanh một chiếc bàn hình chữ U, còn những trưởng phòng gì đó thì đều ngồi ở trên ghế dựa ở xung quanh.
Nói cách khác, những tầm mắt đổ dồn về phía Nguyễn Khánh Linh đến từ bốn phương tám hướng. Cô vừa đi vào phòng họp này đã cảm thấy mình bị đủ loại tầm mắt bao vây, đặc biệt là sau khi Tưởng Vinh Hoa nói câu kia xong.
Trên thực tế thì Nguyễn Khánh Linh đã căng thẳng đến nỗi mồ hôi đổ đấy lòng bàn tay rồi. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một cuộc họp trăm người như thế này. Cuộc họp này hoàn toàn khác với hội nghị tập thể của học sinh lúc trước, cô có thể cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt cực kỳ rõ dưới bầu không khí bình tĩnh này.
Điều này khiến cô cảm thấy hồi hộp và bất an.
Trước kia luôn có Phạm Nhật Minh đứng trước che chắn cho cô, anh đã bảo vệ cô quá tốt, không để cô phải đối mặt với những thứ này. Nhưng bây giờ không có anh ở bên cạnh, giờ phút này Nguyễn Khánh Linh cực kỳ nhớ người đàn ông này.
Nếu bây giờ mà có anh ở đây thì tốt biết mấy…
Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện trong chớp mắt mà thôi, Nguyễn Khánh Linh đã mạnh mẽ áp chế nó xuống.
Cô biết mình muốn trưởng thành thì phải đối mặt với trường hợp này một mình, từ từ tích lũy kinh nghiệm mới được.
Vậy nên Nguyễn Khánh Linh cô gắng hết sức ổn định lại cảm xúc của mình, thả lỏng cơ thể.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo Tưởng Vinh Hoa ngồi vào vị trí chủ tọa ở trước mặt mọi người.
Lúc này, Amber đi theo sau Nguyễn Khánh Linh thấy sống lưng cô thẳng tắp, trông như không hề sợ hãi, trên mặt anh ta thể hiện chút khen ngợi.
Quả nhiên cô gái này không tệ.
Đúng lúc này, giọng nói của Tưởng Vinh Hoa lại vang lên một lần nữa: “Chủ tịch Nguyễn, đáng lẽ cô nên ngồi ở vị trí này, nhưng cuộc họp của chúng tôi mới bắt đầu, cô mới tới… sẽ có nhiều chỗ không hiểu, không nên gấp gáp, cô có thể ngồi nghe trước đã.”
Ông ta vừa nói câu này xong, Vân Nhã Phương đã lập tức che miệng cười.
Những người khác nghe thấy câu này của Tưởng Vinh Hoa, mặc kệ là chủ tịch hay là nhân viên cũng đều đồng loạt cúi đầu như đang cố che dấu nụ cười trên mặt mình. Có vài người thì xấu hổ gãi đầu, nhưng không lên tiếng.
Mỗi người ở đây đều nghe ra ngụ ý trong lời nói vừa rồi của Tưởng Vinh Hoa. Chẳng phải là ông ta đang châm chọc vị chủ tịch mới đến không có thực lực cũng chẳng có năng lực, phải ngồi nghe bọn họ họp như một đứa học sinh đó sao?
Hành vi này của Tưởng Vinh Hoa cũng đã chứng minh một sự kiện ở trước mặt mọi người: Cho dù vị chủ tịch mới tới này đoạt vị trí của ông ta, nhưng ở trong công ty này thì ông ta vẫn lớn nhất, người có quyền ra quyết định trong công ty nhất vẫn là ông ta.
Một đòn ra oai phủ đầu rõ ràng như vậy, không biết vị chủ tịch mới đến kia có nghe ra không?
Trong đám người, có người thì dùng ánh mắt trào phúng, có người thì như đi xem kịch, có người thì coi chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, ra vẻ cao thượng. Tóm lại, phần lớn ánh mắt đều là không coi trọng Nguyễn Khánh Linh.