Chương
Người đàn ông bỗng nhiên bị điểm danh, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Hắn ta do dự một lát rồi mới giơ tay, giọng nói lí nhí: “…Thưa chủ tịch, là tôi…”
Vừa nhìn thấy hắn ta, sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh lập tức trở nên nghiêm túc, chất vấn: “Tại sao anh lại sa thải thư ký của tôi? Hơn nữa còn sa thải trong trường hợp tôi hoàn toàn không biết gì?”
“Chuyện này…”
Trưởng phòng nhân sự cúi đầu xuống, lắp bắp mãi không nói ra được nguyên nhân. Hắn ta liếc trộm Tưởng Vinh Hoa một cái, kết quả ông ta lại trừng hắn ta một cái.
Đương nhiên hắn ta không dám nói ra, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi chủ tịch, là sai lầm của tôi, sai lầm thôi. Chuyện này… đây là một sự hiểu lầm.”
Trưởng phòng nhân sự khóc không ra nước mắt.
Hắn ta cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính, rõ ràng là chuyện này hắn ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, ai ngờ bây giờ chuyện này vỡ lở, hắn ta bị đưa ra làm chim đầu đàn…
Nhưng trưởng phòng nhân sự cũng đành phải giải thích với Nguyễn Khánh Linh, hi vọng người phụ nữ này đừng so đo…
Nhưng đương nhiên Nguyễn Khánh Linh sẽ không cho hắn ta toại nguyện, cô lạnh lùng nói: “Hiểu nhầm sao? Vậy thì sự hiểu nhầm này cũng không nhỏ chút nào đâu. Tôi mặc kệ lý do của chuyện này là gì, xét đến cùng vẫn là anh không có năng lực giám thị mới để cho sai lầm như vậy xảy ra. Vậy nên công ty trừ một tháng lương của anh làm hình phạt.”
“Lần sau nếu vẫn để xảy ra chuyện tương tự, thì mặc kệ là ai cũng đều tự thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.”
Hiển nhiên những lời này của Nguyễn Khánh Linh là đang nhắc nhở mọi người ở đây, cô cũng không phải bao cỏ như bọn họ tưởng tượng, cũng không phải một con hổ giấy. Không ai được động đến người bên cạnh cô như vậy.
Khi Nguyễn Khánh Linh tuyên bố tan họp, lúc này ánh mắt mọi người nhìn cô đều đã thay đổi. Vừa phức tạp lại vừa mang theo một chút sự không xác định.
Sau khi nhìn thấy một mặt này của Nguyễn Khánh Linh, hiện giờ bọn họ cũng chưa xác định được rốt cuộc hiện giờ mình có nên kiên định đứng về phe của Tưởng Vinh Hoa nữa không.
Dù sao thì so sánh giữa Tưởng Vinh Hoa và Nguyễn Khánh Linh, xuất thân của ông ta kém cô một đoạn dài.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, hiện giờ phòng họp chỉ còn Nguyễn Khánh Linh, Tưởng Vinh Hoa và Amber.
Lúc này Tưởng Vinh Hoa đã cắn chặt răng, nỗ lực làm vẻ mặt tức giận của mình đừng quá rõ ràng.
Ông ta gian nan nở nụ cười, nói: “Chủ tịch Nguyễn, nếu cô đã quyết định thay đổi người phát ngôn, vậy thì tạm thời công ty chúng ta phải đi đâu tìm một người phát ngôn mới? Sản phẩm mới của quý này sắp phải chụp quảng cáo rồi, phải tìm ai đến bổ khuyết vào chỗ trống này?”
Nói xong, ông ta lại không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Chẳng lẽ cô làm sao?”
Thật ra lúc đầu Nguyễn Khánh Linh cũng không có ý tưởng này. Nhưng khi Tưởng Vinh Hoa vừa nhắc nhở một câu, bỗng nhiên cô lại nhớ tới chuyện lúc trước bố có nói muốn cho cô làm người phát ngôn của nhãn hiệu DR.
Bởi vì khi mẹ cô còn sống đã từng đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế, cũng tự mình làm người phát ngôn, kể từ lúc ấy DR mới dần nổi danh lên.
Có lẽ lần này đổi thành cô cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Vì thế Nguyễn Khánh Linh đã gật đầu trước vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Vinh Hoa. Cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi sẽ làm người phát ngôn.”