Chương
Nghe cô hỏi, Phạm Nhật Minh không trả lời ngay, chỉ là người đàn ông này vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhìn cô trước sau như một.
Mà nụ cười mỉm của anh làm Nguyễn Khánh Linh càng thêm mất bình tĩnh.
“Anh cứ cười như vậy là có ý gì thế? Anh nói cho em biết đi, có phải các anh muốn hợp tác với Dasha không?”
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vừa mềm mại, lại vừa mang theo sự cuống quýt dồn dập, cực kỳ ngây thơ, khiến Phạm Nhật Minh không khỏi duỗi tay ra xoa mặt cô.
Anh cười nói: “Đúng vậy, vốn là định chọn Dasha.”
Phạm Nhật Minh vừa nói như vậy vừa xoa mặt Nguyễn Khánh Linh.
Có lẽ là do cô mang thai, được bổ sung quá nhiều dinh dưỡng nên giờ gương mặt nhỏ gầy của người phụ nữ này đã có thêm chút thịt, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô, ngược lại, nó càng khiến cô trông giống thiếu nữ và xinh đẹp hơn.
Điều này cũng khiến mỗi lần Phạm Nhật Minh xoa mặt cô đều yêu thích không muốn dời tay.
Nhưng lần này Nguyễn Khánh Linh lại thở phì phò mà đẩy tay anh ra, giải phóng gương mặt mình khỏi “móng vuốt” của người đàn ông này.
Cô hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đừng bóp mặt em.”
Phạm Nhật Minh đã nhận ra cô bé của mình đang không vui, chắc chắn là vì chuyện của Dasha.
Quả nhiên, anh còn chưa kịp mở miệng thì Nguyễn Khánh Linh đã không nhịn được, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự tức giận, nói: “Tại sao anh lại chọn Dasha?”
Dường như là muốn nhấn mạnh thêm, cô lại bổ sung thêm một câu: “Giám đốc của Dasha chính là Lãnh Nhược Giai đó!’
Nghe vậy, cuối cùng Phạm Nhật Minh không nhịn được nữa, anh bật cười, xoa lên đầu Nguyễn Khánh Linh rồi nói: “Có phải em vừa làm đổ bình dấm nào không? Sao anh ngửi thấy mùi chua loét ấy nhỉ?”
“…” Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, không nói gì.
Lúc này Phạm Nhật Minh cũng không trêu chọc cô nữa, anh cười giải thích: “Đồ ngốc, lúc trước anh định chọn Dasha, chẳng phải là vì trận thi đấu lần đó, em làm người ta thua mất hết mặt mũi sao? Đương nhiên là anh phải xoa dịu người ta một chút rồi.”
Tuy Phạm Nhật Minh không nói rõ ra, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại hiểu ra ngay lập tức.
Thì ra là do trận thi đấu lần trước.
Lúc ấy, để làm cô thắng lợi, Phạm Nhật Minh mới cố ý đưa ra điều kiện chiến thắng như vậy, cuối cùng còn làm Lãnh Nhược Giai ném hết mặt mũi đến tận Siberia ngay trước mặt nhiều người xem như vậy.
Nhưng Lãnh Nhược Giai lại thích Phạm Nhật Minh đến nỗi ngốc nghếch, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện khiến anh bị tổn thương. Nên nếu cô ta muốn báo thù thì sẽ ra tay với Nguyễn Khánh Linh.
Mà xét đến cùng thì Phạm Nhật Minh làm như vậy cũng là vì cô, anh đang dùng cách thức mờ mịt này để bảo vệ cô.
Nếu không phải đúng lúc cô biết được chuyện này, chắc chắn Phạm Nhật Minh sẽ không chủ động nói chuyện này ra.
Nghĩ vậy, những ghen tuông trong lòng Nguyễn Khánh Linh vừa nãy đã biến mất sạch sẽ. Cô cảm động mím môi lại nhìn người đàn ông này, chủ động ôm chầm lấy anh, giọng nói còn chứa một chút áy náy, như đang xin lỗi vì vừa nãy đã gây rối vô cớ như vậy.
Cô nói: “Cảm ơn anh.”
Phạm Nhật Minh tiếp tục ôm cô vào lòng, nhéo cằm của cô, giọng nói cưng chiều: “Cô bé ngốc.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại cười tươi rồi dính lấy Phạm Nhật Minh.