Chương
Kể từ ngày đó, Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn bận rộn chuyện đấu thầu, mặc dù buổi tối cô vẫn về đúng giờ để cùng ăn cơm với Phạm Nhật Minh, nhưng anh vẫn có thể nhận ra sắc mặt của cô không được tốt.
Lúc trước vất vả mãi trên người cô mới có được chút thịt, mà qua mấy ngày đã gầy như cũ rồi.
Nhìn Nguyễn Khánh Linh vừa bận rộn chuyện công ty, đến tối còn phải về viện điều dưỡng chăm sóc mình, Phạm Nhật Minh đau lòng muốn chết.
Đã rất nhiều lần anh muốn nói với Nguyễn Khánh Linh rằng, thật ra cô không liều liều mạng như vậy, vì cuối cùng dự án này vẫn sẽ thuộc về DR mà thôi. Nhưng mỗi lần thấy cô nói về chuyện tiến triển ở công ty với mình với vẻ mặt hớn hở, anh lại không muốn dập tắt ánh sáng trong mắt của cô, anh muốn bảo vệ ước mơ của cô.
Cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng không nói những lời kia với Nguyễn Khánh Linh, việc duy nhất anh có thể làm được là giúp đỡ cô hết sức mình…
Qua hơn nửa tháng sau, cuối cùng vết thương trên lưng Phạm Nhật Minh cũng đã hồi phục hoàn toàn. Chú Hùng đã đến viện điều dưỡng từ sớm tinh mơ để thu dọn đồ đạc cho Phạm Nhật Minh, sau đó lái xe chở hai người bọn họ về nhà.
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy tâm trạng của mình cũng được thả lỏng không ít.
Cô hít thở sâu một hơi, ngồi trên sô pha cùng Phạm Nhật Minh. Lúc này cô lại nhớ đến bố mình đang dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ, thời gian này cô mải chăm sóc Phạm Nhật Minh và xử lý việc trong công ty, rất ít khi liên lạc với Mia.
Hình như lần cuối cùng Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với cô ấy đã là hai tuần trước.
Lần này chuyện của Phạm Nhật Minh đã xong, Nguyễn Khánh Linh lập tức gọi điện thoại liên lạc với Mia.
“Mia, dạo này bệnh tình của ba sao rồi?” Nguyễn Khánh Linh hỏi.
“Khá tốt, tốt hơn nhiều so với hồi còn ở trong nước. Có lẽ là do về đến Thụy Sĩ nên tâm trạng của bố cũng tốt hơn.”
Mia cười đáp, bệnh tình của Steve chuyển biến tốt đẹp, coi như là một niềm vui ngoài ý muốn, nên hiện giờ tâm trạng của Mia cũng khá tốt.
Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đi xuống cầu thang, nụ cười trên mặt của Mia cũng dần bị thu lại.
Mia cố ý nói to trước mặt người đàn ông kia: “Em với bố ở đây thì cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt là có người nào đó không biết xấu hổ mà vào nhà mình ở, còn nói đó làm tâm nguyện của bố thôi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng cười.Tên miền mới của bên mình là Truyen.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Có lẽ cái người không biết xấu hổ trong lời của Mia chính là Giang Đức.
Khác với Mia, sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Giang Đức đang ở cùng nhà với Mia, ngược lại cô còn thấy yên tâm hơn không ít. Cũng may có Giang Đức chăm sóc Mia, nếu không Mia còn nhỏ tuổi như vậy lại vừa phải chăm sóc bản thân vừa phải chăm sóc bố, Nguyễn Khánh Linh sợ cô ấy sẽ không chịu nổi.
Có điều, Nguyễn Khánh Linh cũng muốn biết rốt cuộc Mia có thích Giang Đức hay không.
Vì thế, sắc mặt cô nghiêm túc, hỏi: “Mia, em nói cho chị biết đi, rốt cuộc là em có cảm giác gì với anh ta không?”
Nghe thế, Phạm Nhật Minh hận không thể hung hăng nhéo mặt Nguyễn Khánh Linh một cái.
Anh tạm dừng vài giây, rồi gần như là nghiến răng nói ra: “Vậy người như anh có nằm trong gu thẩm mỹ của em không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô cúi người xuống ôm eo Phạm Nhật Minh, gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên là có rồi, em thích anh nhất.”