Chương
Vậy nên người đàn ông này vẫn duy trì tư thế như vậy, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô nàng trong lòng mình, dường như năm tháng đã dừng lại ngay khoảnh khắc này, vạn vật khắp thế gian, thậm chí là thời gian như đã ngưng đọng lại.
Cứ thế đến khi Nguyễn Khánh Linh tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, trước mắt vẫn là cảnh tượng quen thuộc, bên cạnh mặt cô là bàn tay to của Phạm Nhật Minh, lưng cô đang dựa vào một lồng ngực quen thuộc, hơi thở mát lạnh của anh cũng đang quấn quanh chóp mũi cô.
Thậm chí Nguyễn Khánh Linh còn có ảo giác, chắc cô mới chỉ ngủ được một lát thôi nhỉ?
Cô hơi cử động trong vòng tay anh, lúc này mới phát hiện chân và lưng của mình đã tê rần.
Có lẽ là do ngủ trong một tư thế quá lâu nên mới bị tê.
Người trong lòng mình vừa cử động một cái, Phạm Nhật Minh đã phát hiện ngay lập tức. Anh vốn đang hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
Anh rũ mắt xuống, hỏi: “Dậy rồi à?”
“Vâng.”
Có lẽ do mới ngủ một giấc ngon lành, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà duỗi cái eo lười trong ngực Phạm Khánh Minh. Gương mặt cô còn mang theo một chút sự mơ màng do mới tỉnh ngủ, trông vô cùng đáng yêu.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh không thay đổi sắc mặt mà rút tay mình về. Anh khẽ khởi động khớp xương của mình một chút, đồng thời vén mái tóc dài xõa tung cho Nguyễn Khánh Linh.
Một lát sau, chờ đến khi Nguyễn Khánh Linh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô liền ngồi dậy khỏi vòng tay anh, nhìn anh và hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Tối rồi.” Phạm Nhật Minh trả lời nhàn nhạt.
“Cái gì? Muộn vậy rồi ạ?”
Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc, cô thật sự không ngờ mình có thể ngủ suốt một thời gian dài như vậy.
Do chiếc rèm cực dày trong phòng vẫn đang được thả ra, nên ánh sáng bên ngoài không thể tiến vào phòng được, thành ra Nguyễn Khánh Linh vẫn nghĩ rằng ngoài trời vẫn sáng, mà cô mới ngủ được một lát.
Nhưng sự thật lại là… cô đã ngủ suốt cả một ngày.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ tới Phạm Nhật Minh, cô kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Anh vẫn luôn ở cùng em à?”
So với cô, Phạm Nhật Minh bình tĩnh hơn nhiều, anh gật đầu.
“Ông xã, anh tốt thật.”
Nguyễn Khánh Linh hơi dằn vặt, nói. Cô vừa đau lòng vừa nắm lấy tay Phạm Nhật Minh, nhẹ nhàng nắn bóp tay anh.
“Chắc là anh khó chịu lắm đúng không, anh có thể đánh thức em mà…”
Tay Phạm Nhật Minh được đôi tay ấm áp mềm mại của cô xoa bóp, cơn đau nhức vừa rồi cũng giảm bớt không ít.
Anh yên lặng nhìn Nguyễn Khánh Linh, gương mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười tươi, độ ấm trên sắc mặt đủ hóa tan cả dòng sông băng.
Một lát sau Phạm Nhật Minh rút tay mình về.
Anh xoa đầu cô, ánh mắt lóe lên sự dịu dàng, hỏi: “Có đói chưa?”
Anh vừa dứt lời, bụng Nguyễn Khánh Linh lập tức phối hợp mà biểu tình một tiếng.