Chương
Thế nhưng, anh tuyệt đối không nghĩ cô vì lý do này mà làm chuyện bản thân mình không thích.
Phạm Nhật Minh thở dài một cái, ôm thắt lưng cô gái để cho cô thay đổi tư thế ngồi ở trên đùi của mình.
Lưng của cô tựa vào trước ngực của anh, mà Phạm Nhật Minh hai tay vòng ôm lấy cô, đầu tựa vào giữa cổ của cô mê luyến mà ngửi khí tức của cô.
Mà lúc này, Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn là trạng thái ngu ngơ, cô không biết tại sao bây giờ lại biến thành cục diện như vậy.
Theo lời Lăng Tử nói, không phải là như bây giờ nha…
Nhưng hiện tại cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì cô có thể cảm nhận được dục vọng to lớn của Phạm Nhật Minh vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói của anh mang theo chút thở dài: “Cô bé ngốc, em không cần làm cái này, anh còn không đến mức không có chút nhẫn nại này.”
“Thế nhưng… Thoạt nhìn anh rất khó chịu, em lo lắng anh…”
Nguyễn Khánh Linh nói ra lo lắng của mình, người đàn ông phía sau cúi đầu mà nở nụ cười nói: “Chỉ cần em không dụ dỗ anh như hôm nay thì tốt rồi.”
“…Em đâu có dụ dỗ anh?”
Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, rõ ràng ngay từ đầu chính là anh đột nhiên xông vào buồng vệ sinh, ôm lấy cô mà.
“Được được được, em không có dụ dỗ anh, là anh tự chủ kém.”
Người đàn ông cười đáp.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, sau đó Phạm Nhật Minh lo lắng Nguyễn Khánh Linh bị cảm lạnh nên ôm cô đi thẳng về phòng ngủ.
Lúc hai người nằm ở trên giường, Nguyễn Khánh Linh chợt nhớ tới, cô hỏi: “Ông xã, vậy cuộc sống trước kia làm sao anh qua được?”
Cô nghĩ nhu cầu sinh lý của Phạm Nhật Minh mạnh như vậy, vậy trước kia lúc không có cô, là thế nào vượt qua? Hiển nhiên không thể nào là tìm cô gái khác, điểm ấy từ thật lâu trước đó khi cô được gả đến Nhà họ Phạm, chú Hùng đã nói với cô.
Trước khi cô xuất hiện, Phạm Nhật Minh không có bất kỳ cô gái nào.
Tính là Hà Thanh đã từng là bạn gái của anh, nhưng mà khi đó tuổi của hai người đều nhỏ, hơn nữa cũng không lâu lắm, Hà Thanh đã vứt bỏ anh mà ra nước ngoài.
Cho nên, hiện tại nghi hoặc lớn nhất quanh quẩn ở trong đầu Nguyễn Khánh Linh chính là rốt cuộc anh làm thế nào vượt qua hơn ba mươi năm tháng dài dằng dặc này?
Phạm Nhật Minh vừa nghe cô lại nói lên cái đề tài này, đầu óc lại bắt đầu ong ong, anh rất tùy ý, cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này với cô.
“Cũng giống như bây giờ, không có gì đặc biệt.”
“Giống như hòa thượng vậy á?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
“… Cũng gần như vậy.”
Quả thực, trước đó mấy người Trần Hữu Nghị bọn anh đã cười nhạo Phạm Nhật Minh trước khi cưới sống thanh tâm quả dục, như một người xuất gia vậy.
Cho nên lời này của Nguyễn Khánh Linh là nói thẳng đến chỗ mấu chốt rồi.