Chương
Trung Huy nghĩ đến trước đó trong group zalo Phạm Nhật Minh cảnh cáo Trần Hữu Nghị, trong nháy mắt sau lưng mát lạnh.
Anh ấy cũng không muốn bị phái đến Châu Phi đâu.
Thế là, vì tự bảo vệ mình, đối với khích lệ của Nguyễn Khánh Linh, Trung Huy lúng túng cười, sau khi qua loa cảm ơn thì vội vã tìm lý do đi ra ngoài.
Anh ấy cũng không dám ở lâu cùng hai vợ chồng bọn họ.
Ai biết đợi lát nữa còn có thể từ trong miệng mợ tung ra mấy lời kinh người gì không, anh ấy vẫn đi trước là đẹp nhất.
Nhưng mà, nhìn bóng dáng Trung Huy vội vã rời đi, Nguyễn Khánh Linh còn buồn bực, lẩm bẩm: “Anh ấy có chuyện gì gấp sao? Sao lại đi nhanh như vậy?”
Phạm Nhật Minh thấy Nguyễn Khánh Linh còn đang nhìn Trung Huy, anh bất mãn quay đầu cô gái về phía mình mình, nhìn chằm chằm cô nói: “Em quan tâm đến cậu ấy như vậy à?”
Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới phát hiện, hóa ra là bởi vì Phạm Nhật Minh ghen…
Cô nở nụ cười, cầm bàn tay ở cằm của cô ra, vừa xoay người, vừa nhỏ giọng nói: “Phạm Nhật Minh, anh chính là bình dấm chua lớn.”
Nguyễn Khánh Linh vốn tưởng rằng Phạm Nhật Minh sẽ không nghe thấy, ai biết anh lại nghe rõ ràng.
Vẻ mặt người đàn ông ngẩn ra, trên mặt lộ ra vài phần không được tự nhiên.
Anh đã không chỉ một lần bị cô bé này mắng là bình dấm chua, vẫn luôn cảm giác mặt mũi của mình dường như có chút không chịu được.
Thế là, Phạm Nhật Minh bất ngờ không lập tức đuổi kịp bước chân của Nguyễn Khánh Linh, mà là ở cách cô không xa lắm, yên lặng suy nghĩ về hành vi vừa rồi của mình.
Anh biểu hiện ghen tuông rõ ràng như vậy sao? Rõ ràng anh cái gì cũng chưa nói…
Đúng lúc này, có người đàn ông xa lạ đi tới bên cạnh Nguyễn Khánh Linh.
Anh ta mặc đồ vest tuấn tú lịch sự, vừa nhìn chính là hạng tinh anh trong xã hội.
Anh ta bưng ly rượu đi tới bên cạnh cô gái, nói cái gì đó với cô, nụ cười trên mặt người đàn ông kia làm Phạm Nhật Minh thấy cực kỳ chói mắt.
Anh nắm tay, đang muốn tiến lên giật Nguyễn Khánh Linh lại, thế nhưng nghĩ tới vừa lời cô mới nói.
Bước chân của Phạm Nhật Minh bị kiềm hãm, ngừng lại.
Mà thôi, anh vẫn nhìn lại tình huống, đỡ phải để cô bé kia còn anh là bình dấm lớn.
Bên này Nguyễn Khánh Linh cùng người đàn ông xa lạ hàn huyên vài câu, cô chú ý tới Phạm Nhật Minh ngay cách đó không xa, vậy mà lại không đến.
Cô biết nhất định là anh có chút để ý lời nói mới rồi, cho nên mới không đến.
Nguyễn Khánh Linh nghĩ anh có chút buồn cười, cô không khỏi thấy hiếu kỳ lúc này người đàn ông kia có thể nhịn bao lâu đây?
Thế làcô tiếp tục hàn huyên với người đàn ông xa lạ này.
Người người đàn ông kia còn đưa cho cô một tấm danh thiếp của mình, Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn, hóa ra là ông chủ của một công ty mới niêm yết trên thị trường, trước đó vẫn sống ở nước ngoài, gần đây mới trở lại trong nước.
Thảo nào anh ta không biết mình.
Nguyễn Khánh Linh nghĩ thầm.