Chương
Cùng lúc đó Phạm Nhật Minh cũng đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng đó của cô, ngay lập tức cũng đã hiểu được vài phần mà cô đang nghĩ đến.
“Lần này, là anh trêu em trước nha .”
Giọng nói của anh từ từ trầm xuống, Nguyễn Khánh Linh chưa kịp mở miệng nói tiếp thì môi của cô đã bị anh bất ngờ chặn lại.
Lúc đó, Nguyễn Khánh Linh bất ngờ choáng váng và cô không còn nhớ tới lời nói của cô lúc nãy là sợ người khác sẽ bắt gặp. Trong hoàn cảnh đó, cô chỉ có thể chấp nhận cho anh hôn cô và vuốt ve cơ thể của cô.
Nhưng lý trí của cô không thể đánh bại được, cô nghĩ thầm trong bụng trách mắng anh.
Người đàn ông này, vừa rồi ở bên ngoài trước mặt mọi người thì ngắn nắp chỉnh tề. Vậy mà chỉ ở riêng với cô được vài phút thì bỗng chốc trở thành một tên quái thú chỉ biết trêu chọc cô.
Tại thời điểm này, ở phó trụ sở chính đang làm việc.
Sau khi Tương Vinh Hoa bị Phạm Nhật Minh chế giễu, ông ta bực tức trở về văn phòng của mình. Ngay cả Vân Nhã Phương đi phía sau ông ta kêu bao nhiêu lần mà ông ta không có chút phản ứng gì. Sau khi trở về văn phòng làm việc, ông ta dùng sức đóng mạnh cửa để mặc cho Vân Nhã Phương bị nhốt bên ngoài.
Tưởng Vinh Hoa bực tức như phát điên ông ta lấy tay hất hết tất cả đồ vật xuống đất.
Ông ta chống hai tay lên eo, hơi thở trở nên nặng nề, đôi mắt tỏa ra ánh lửa, khuôn mặt thì nhăn nhó khó chịu.
Đáng chết! Anh ta không nên cho người phụ nữ cơ hội!
Nếu anh ta không quan tâm đến Nguyễn Khánh Linh từ trước thì bây giờ không tới phiên cô ta đắc ý như vậy! Mà anh ta còn chưa động tay nhiều cho nên mới cho người phụ nữ kia một cơ hội hoàn thành cuộc giao dịch này.
Lần này, cô ta thực sự để cho chồng của cô ta làm lăng mạ mình!
Sự sỉ nhục này,Tương Vinh Hoa đây sẽ trực tiếp báo thù Nguyễn Khánh Linh cô.
Nguyễn Khánh Linh, dường như anh ta không thể ngồi yên nhìn người mình yêu chật vật cho nên anh ta luôn làm bất cứ điều gì anh muốn miễn có thể giúp được cho cô ta.
Mặt khác, theo sự phát triển hiện tại của công ty thì sớm hay muộn cái ghế mà ông ta đang giữ có lẽ cũng sẽ bị lật đổ.
Một lúc sau thì cơn giận của Tương Vinh Hoa cũng dần dần dịu xuống.
Lúc này, ông ta nhìn vào cửa rồi mở cửa văn phòng để trợ lý của ông ta đến dọn dẹp lại căn phòng. Ngay lúc này, Vân Nhã Phương đi vào, cô nhìn ông thấy ông có vẻ đã bình tính trở lại rồi mới dám lên tiếng: “Tương Tổng, có người muốn gặp ông.”
“Là ai?”
Mặc dù, tâm lí củaTương Vinh Hoa đã ổn định trở lại nhưng anh vẫn còn bực tức cho nên giọng điệu của anh có chút gắt gỏng, khó chịu.
Vân Nhã Phương nói ra tên của người muốn gặp ông.
Tưởng Vinh Hoa nghe xong khuôn mặt trở nên trầm ngâm, ông cảm thấy cái tên này nghe rất quen thuộc. Ông cũng không biết rằng liệu ông có biết người này hay không.
Thấy sự bối rối trên khuôn mặt của ông, Vân Nhã Phương liền nhắc lại cho ông nhớ: “ Trước kia anh ta là người đã bị Nguyễn Tổng đuổi ra khỏi công ty.”
Vân Nhã Phương vừa đi tới vừa nhắc lại, Tương Vinh Hoa nghe xong liền nhớ ngay.
Lúc đầu ông ta thẳng thừng từ chối không muốn gặp nhưng lúc sau lại đổi ý và kêu trợ lý của ông gọi người vào: ” Mời anh ta vào đi.”.