Chương
“Vẫn chưa.” Chú Hùng lắc đầu.
Phạm Nhật Minh nhìn đồng hồ thì thấy đã không còn sớm nữa, sao cô vẫn chưa ăn cơm? Anh nhíu mày, hỏi: “Cô ấy đang ở trong phòng làm việc à?”
Lúc trước, khi Nguyễn Khánh Linh bận rộn với công việc cũng thường quên ăn cơm.
Anh nghĩ lần này cũng vậy, vừa định lên lầu thì chú Hùng gọi anh lại: “Cậu chủ.”
Sao thế?”
Phạm Nhật Minh nhìn sắc mặt của chú Hùng có vẻ không bình thường nên anh dừng bước và hỏi.
Lúc này, chú Hùng không nhịn được nữa, nói ra những suy nghĩ trong lòng, ông nói: “Sau khi mợ chủ về nhà thì nói rằng cần nghỉ ngơi, đến giờ mợ chủ vẫn chưa xuống nên có lẽ là cô ấy vẫn còn đang ngủ.”
“Có điều vừa rồi khi tôi nói chuyện với mợ chủ thì tôi cảm thấy cô ấy… có gì đó không ổn.”
Phạm Nhật Minh nghe xong thì vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, anh nhíu mày: “Không ổn như thế nào?”
“Tôi cũng không diễn tả được, chỉ là… tôi cảm thấy cô ấy dường như bị cái gì đó dọa đến hoảng sợ. Tôi đoán vậy vì lúc ấy sắc mặt của mợ chủ tái nhợt hơn bình thường.”
“Được, tôi biết rồi.”
Phạm Nhật Minh đáp lại, anh bước lên lầu với vẻ nặng nề.
Cùng lúc đó, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng gió thét gào, tựa như sắp có cơn mưa lớn ập đến.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng tối om, chỉ có tiếng mưa tạt vào bệ cửa sổ tạo nên tiếng vang.
Phạm Nhật Minh đến gần mới nhìn rõ bóng người nhỏ nhắn kia đang cuộn mình trên giường.
Cô gái nhỏ siết chặt chiếc chăn trong tay, hàng lông mày nhăn lại, hơi thở có chút nặng nhọc, trằn trọc khó ngủ.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, khóe miệng mím chặt.
Anh cởi giày ra rồi cũng chui vào chăn.
Theo lý mà nói, Nguyễn Khánh Linh đã ngủ lâu như vậy thì chiếc chăn bông phải ấm áp nhưng mà khi anh nằm vào trong chăn thì nhiệt độ bên trong chiếc chăn vẫn rất lạnh.
Phạm Nhật Minh nhíu mày chặt hơn, anh vươn tay ôm lấy người con gái đang cuộn tròn thì anh lại nhận ra nhiệt độ cơ thể cô cũng thấp bất thường.
Trên mặt người đàn ông xẹt qua một sự quan tâm khó mà phát hiện được.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh cứ trằn trọc ngủ không yên nhưng sau khi Phạm Nhật Minh ôm thì cô ngửi thấy mùi hương của anh lại trở nên an tâm hơn, thân hình nhỏ bé chui vào lồng ngực anh, vòng tay qua cổ anh và đầu ghé vào vai anh rồi ôm lấy anh như một con gấu Koala.
Phạm Nhật Minh cảm thấy cô như một chú mèo con cực kì ỷ lại vào anh nên hàng lông mày của anh mới dần thả lỏng.
Tuy nhiên, anh vẫn không yên lòng, không ngừng quan sát người con gái trong vòng tay mình.
Anh muốn mời bác sĩ, nhưng lại sợ rằng có lẽ chỉ là do cô quá mệt mỏi mà thôi, ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại ngay, nếu lúc này đánh thức cô dậy thì dường như cũng không ổn.
Cho nên Phạm Nhật Minh chỉ có thể chú ý tới từng cử động, phản ứng của Nguyễn Khánh Linh.