Chương
Đúng lúc Phạm Nhật Minh lại nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, người đàn ông ấy chợt nhíu mày, đôi mắt sắc như nước trong đêm đen nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra sự lo lắng, ân cần ẩn sau vẻ lạnh lùng ấy.
“Khánh Linh.” Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng lắc vai cô gái, gọi cô tỉnh dậy. Anh cố gắng nhẹ giọng hết mức có thể để không làm cô sợ hãi thêm lần nữa.
“Em gặp ác mộng à?” Phạm Nhật Minh hỏi.
Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh vẫn còn chìm trong nỗi sợ do cơn ác mộng gây ra, cô chỉ nhớ mình liên tục có những giấc mơ đứt quãng nhưng từng cái đều liên quan tới người đàn ông cô gặp trong bãi gửi xe hôm nay.
Anh ta nhất quyết đuổi theo cô, còn cô thì luôn ôm bụng không ngừng chạy phía trước, Amber cũng không biết đã đi đâu mà mãi không thấy xuất hiện.
Anh ta đuổi kịp cô thì nói gì đó với cô, dù không nhớ rõ nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác run rẩy của bản thân trong giấc mơ. Hai tay của người đàn ông kia chạm vào cơ thể cô như một con rắn độc đã thè lưỡi nếm thử con mồi, tê dại và lạnh lẽo, thấm vào tận xương tuỷ.
Nguyễn Khánh Linh tràn đầy tuyệt vọng, trong giấc mơ cô lại bị người đàn ông ghê tởm đó xâm phạm hết lần này đến lần khác.
Cảm giác buồn nôn rất rõ ràng, không chỉ vậy cô còn cảm nhận được sự ẩm ướt không ngừng trào ra nơi bụng dưới của mình, chính là đứa con đã mất của cô…
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh muốn chết kiểu gì cũng không được, cô bị người đàn ông trong cơn mơ hành hạ liên tục, khóc lóc giãy giụa cũng không thể thoát khỏi giấc mơ, cũng không thể dứt khỏi nỗi đau.
Đúng lúc tinh thần cô sắp suy sụp thì một tiếng sấm vang trời đánh thức cô.
Nguyễn Khánh Linh vẫn còn mang vẻ mặt sợ hãi trong cơn mơ cho đến khi giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên bên tai cô.
Tuy nhiên phải mất một thời gian cô mới nhận ra sự thật là cô không hề bị cưỡng bức, đứa trẻ vẫn còn đó và Phạm Nhật Minh đang ở bên cô.
Gánh nặng trong lòng trở nên nhẹ nhõm, Nguyễn Khánh Linh không kìm được mà oà khóc.
Hai tay của cô níu chặt lấy áo người đàn ông, mỗi tiếng thút thít nỉ non của cô đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim Phạm Nhật Minh.
Anh thật sự không thể chịu đựng nổi mỗi khi cô gái nhỏ này khóc, tiếng khóc đau đến tận tâm can.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh đều không thể làm được gì, chỉ có thể không ngừng vỗ nhẹ vào đôi vai gầy đang run rẩy của cô.
Phạm Nhật Minh chưa bao giờ cảm thấy đau lòng vì một người như thế này, vậy mà lại có thể đến tình trạng này, anh ước có thể thay cô khóc, chịu đựng hết những sợ hãi và khó chịu của cô, nhưng cảm xúc của con người vốn không được tương thông.
“Linh, ngoan nào… Khóc lên thì sẽ không khó chịu nữa.”
Phạm Nhật Minh cố gắng nhớ lại cách bố mẹ đã an ủi khi anh còn nhỏ.
Anh xoa đầu Nguyễn Khánh Linh, giọng nói đầy cưng chiều, dịu dàng hết mực, tựa như người lớn đang dỗ dành trẻ con.
Tuy rằng cách an ủi này có chút vụng về nhưng dưới sự an ủi và động tác cứng ngắc của anh thì tâm trạng Nguyễn Khánh Linh đã tốt lên nhiều.
Cô vốn khóc rất đau thương nhưng âm thanh ngày càng nhỏ dần, chỉ có đôi vai thỉnh thoảng vẫn run lên vài lần vì đã khóc.