Chương
Nguyễn Khánh Linh cười nói, những lời này anh đã nói không dưới ba lần khi ở trên xe, bây giờ lại thêm một lần nữa.
Tuy nhiên cô lại không thấy phiền, chỉ cảm thấy người đàn ông này tuy đang cằn nhằn nhưng vẫn có vẻ đẹp trai khó tả.
Trái tim Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ấm áp.
Phạm Nhật Minh nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ đang đỏ bừng, sự thẹn thùng lộ rõ trên mặt khiến anh không kìm lòng được mà vuốt ve khuôn mặt cô cho đến khi cô thu lại nụ cười trên mặt mới hài lòng nói: “Sau này không được cười như thế khi ở bên ngoài nữa, quá thu hút người khác rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy những lời ghen tuông bá đạo của Phạm Nhật Minh khiến cô không nhịn được liền cười rồi ôm lấy cổ anh, nghiêm nghị nói: “Sao anh vô lý như vậy chứ, em chỉ được cười với một mình anh thôi à? Anh muốn biến em thành khối băng sao?”
Phạm Nhật Minh ôm lấy eo cô, nghe được lời nói đùa của cô thì véo chiếc mũi thanh tú của cô, giả vờ nghiêm túc: “Em không đồng ý à? Hay em ghét bỏ anh rồi?”
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh lại cười khúc khích, nhẹ nhàng đập vào vai người đàn ông, lè lưỡi nói: “Phu xướng phụ tuỳ, em cũng chỉ đành nghe lời anh.”
Lúc này Phạm Nhật Minh mới nở nụ cười thỏa mãn.
Tất nhiên, câu “phu xướng phụ tùy” kia chỉ là để lấy lòng Phạm Nhật Minh.
Người đàn ông ôm lấy cô hôn thật sâu, đến khi cô không thở được anh mới buông cô ra.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ ửng đỏ, hô hấp của Phạm Nhật Minh gấp gáp hơn, anh vội thu lại ánh mắt, không chọc ghẹo cô nữa mà xoay người rời đi, chỉ nói lại một câu: “Đợi anh đến đón em.”
Nếu anh không bỏ đi, đến khi ngọn lửa trong lòng bừng cháy thì trách ai bây giờ?
Người đàn ông vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyễn Khánh Linh nhìn theo bóng lưng anh, dường như hiểu ra điều gì, cô che miệng cườ với đôi mắt lấp lánh.
Amber vừa bước vào đã thấy Nguyễn Khánh Linh cười.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn nụ cười cô gái, khó lòng dứt ra.
Dù sao thì ai cũng yêu thích cái đẹp, đến cả Amber kiêu ngạo cũng bị vẻ đẹp của Nguyễn Khánh Linh hấp dẫn.
“Anh đến rồi à?” Nguyễn Khánh Linh bắt gặp Amber đang nhìn mình đến ngẩn ngơ, còn nghĩ rằng anh ta đang lo lắng chuyện hôm qua.
Vì vậy cô mới chủ động nói: “Amber, anh cũng đừng quá lo lắng, chuyện hôm qua tôi đã nói với chồng rồi, anh ấy sẽ giải quyết. Hơn nữa, hôm qua tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn anh.”
“Lần sau mời anh đi ăn cơm nhé?”
Nguyễn Khánh Linh vui vẻ đề nghị, khuôn mặt cô không còn vẻ nhợt nhạt của ngày hôm qua.
Amber nhìn vẻ mặt hứng khởi của cô, anh ta miễn cưỡng ngừng suy nghĩ, nhưng lại nghĩ đến người đàn ông anh gặp khi mới bước vào.
Vậy mà anh ta lại sinh ra cảm giác tự ti, rõ ràng anh ta chưa bao giờ cảm thấy tự ti trước Steve, nhưng mỗi khi gặp Phạm Nhật Minh thì trong lòng lại bất giác nảy sinh cảm giác này.
Amber có chút khó chịu nhưng vì lòng tự trọng nên anh ta đã nhất quyết từ chối lời mời của Nguyễn Khánh Linh.