Chương
Nghe nói như thế, Vân Nhã Phương cũng không muốn làm bộ làm tịch nữa, vừa nghĩ đến cảnh đường cong cùng cơ bắp mê người của người đàn ông đó thì cô ta đã không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, lúc này cô ta cũng không dám từ chối lời mời của anh.
Dù sao thì với một người đàn ông như Phạm Nhật Minh, nếu cô ta từ chối chắc chắn anh sẽ quay lưng đi ngay.
Mỡ treo miệng mèo, dù sao thì cô ta cũng không nên để vụt mất đúng không?
Vì vậy, sau khi Vân Nhã Phương ngắt điện thoại và dọn dẹp vài thứ một chút thì cô ta tùy tiện tìm một lý do xin nghỉ phép nào đó rồi cố tính bắt taxi đi đến đó. Lát nữa cô ta có thể giả vờ ngất để Phạm Nhật Minh đưa cô ta về nhà.
Chỉ có điều lúc Vân Nhã Phương vừa đến quán bar mà Phạm Nhật Minh đã hẹn trước thì khi cô ta vừa bước vào đã cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ.
Nơi này, ngoại trừ tiếng nhạc của DJ thì dường như mọi thứ quá yên tĩnh? Hầu như không hề giống một quán bar chút nào.
Đúng lúc này, Phạm Nhật Minh đang ngồi trên ghế dài cất tiếng gọi cô ta.
Vân Nhã Phương nghe thấy thì nhanh chóng õng ẹo quay đầu về phía Phạm Nhật Minh.
Mặc dù lúc này cô ta chưa nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông ấy nhưng sao đã thấy khao khát rồi… Người đàn ông này, sao có thể đẹp trai như vậy chứ? Trên người anh tỏa ra nguy hiểm mà tôn quý, ngồi ở quán bar này mà khí chất cao ngạo như thần tiên khiến người khác không thể chạm tới.
Như đóa sen trắng nở trên núi tuyết.
Nhưng mà Vân Nhã Phương không hề để ý, khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô ta trong mắt anh ánh lên một tia sáng, giống như chim ưng đang nhìn thẳng vào con mồi của mình một cách vô cảm.
Vân Nhã Phương đến bên cạnh anh, cố ý ngồi sát vào anh.
“Tổng giám đốc Minh, sao anh lại muốn đến quán bar giữa thanh thiên bạch nhật thế này? Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Cô ta cười như cánh hoa rung rinh, hiển nhiên là dáng vẻ của người tri kỷ yêu kiều, xinh đẹp.
Quả thật, cô ta bắt gặp ánh mắt có chút sắc lạnh của Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh nặng nề nâng chén rượu trên bàn lên, trầm giọng nói: “Nhắc đến người phụ nữ kia là lại tức giận, tốt nhất là không nên nhắc đến.”
Vân Nhã Phương nghe được lời anh nói, đôi mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Cô ta chủ động cầm bình rượu lên rót cho Phạm Nhật Minh, không chỉ thế mà còn cố ý làm động tác rót rượu thật gần, cố ý để Phạm Nhật Minh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình.
Nước hoa cô ta dùng được pha với một chút xuân dược, vì biết mình sẽ đến gặp Phạm Nhật Minh nên cố ý xịt lên người, tuy nhiên mùi hương cũng rất dễ chịu, là mùi hương nhẹ nhàng của cây dành dành chứ không nồng như trước kia.
Vân Nhã Phương là một người phụ nữ thông minh, từ khi quyết tâm quyến rũ Phạm Nhật Minh thì cô ta cũng đặc biệt để ý tới Nguyễn Khánh Linh.
Vậy nên mới phát hiện ra Nguyễn Khánh Linh không dùng hương nước hoa nồng đậm mà ngược lại còn có chút thanh khiết như có như không.
Cho nên cô ta đoán Phạm Nhật Minh thích hương thơm này.
Chỉ có điều, Vân Nhã Phương không được học bài bản rồi, cô ta không hề nghĩ rằng mùi hương thoang thoảng trên người Nguyễn Khánh Linh là mùi của cơ thể chứ không phải nước hoa mà người ta cất công làm ra.
Phạm Nhật Minh ngửi thấy mùi hương trên người cô ta thì đã kiến đáo che mũi và cố ý ngồi cách xa một chút.