Chương
Phạm Nhật Minh không nghe thấy quản lý trả lời. Anh biết hắn ta đang bối rối, có điều chuyện này cũng không chỉ dựa vào lựa chọn của hắn ta, tốt nhất là nên đồng ý nếu không anh cũng sẽ có cách khiến hắn ta phải đồng ý.
Phạm Nhật Minh cong môi, nở một nụ cười lạnh lùng và nguy hiểm. Anh chậm rãi nói: “Tôi không phải là người kiên nhẫn, anh đã động vào người phụ nữ của tôi mà còn hy vọng tôi bỏ qua cho anh?”
“Ha ha…” Phạm Nhật Minh cười nhạo một tiếng: “Tôi không lương thiện như chủ nợ của anh mà chỉ cần mấy ngón tay của anh đâu. Chuyện này anh muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm. Nếu không…”
Vừa nói, Phạm Nhật Minh bỗng nhiên nghiêng đầu, đôi mắt lạnh băng quét qua người đàn ông đang chảy mồ hôi lạnh. Đôi môi mỏng khẽ nói: “Tôi cũng không ngại thả anh xuống biển.”
“… Tôi…”
Quản lý vừa nghe xong thì lần này hoảng loạn đến mức các phản ứng sinh lý của cơ thể cũng muốn xuất hiện. Hắn ta làm gì còn có quyền từ chối, vừa thấy đôi mắt đó của Phạm Nhật Minh thì hắn ta đã biết mình không thể chạy khỏi.”
Sở dĩ người đàn ông này thành công thì cũng đã giẫm dưới chân mình không biết bao nhiêu là xương trắng?
Cho dù hắn ta có chín cái mạng cũng không đủ để anh giết…
Vẻ mặt bối rối đã biến mất trong nháy, trưng ra nụ cười với vẻ nịnh hót lấy lòng, đảm bảo nói: “Vâng! Ngài cứ yên tâm đi tổng giám đốc Minh, tôi nhất định sẽ làm cho xong chuyện này! Tuyệt đối sẽ không để anh bận lòng!”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh lại lạnh lùng liếc nhìn hắn ta thêm lần nữa rồi quay người lại.
“Nếu chuyện này được xử lý ổn thỏa thì không những ân oán giữa tôi và anh có có thể xóa bỏ mà tôi cũng có thể trả thay món nợ cờ bạc kia cho anh.”
“Chuyện này… chuyện này, tổng giám đốc Minh à, anh nói thật sao?”
Khi quản lý nghe thấy món tiền nợ đánh bạc của mình có hy vọng được trả hết thì cả khuôn mặt của hắn ta đều trở nên phấn khích.
Hắn ta trông thấy đôi mắt đen tĩnh lặng của người đàn ông cặp đang quan sát mình. Mặc dù anh chưa trả lời câu hỏi của mình nhưng quản lý biết những lời nói của Phạm Nhật Minh đều là sự thật!
Chỉ cần hắn ta có thể giải quyết chuyện này thật ổn thỏa thì hắn ta cũng không cần lại tiếp tục chạy trốn khắp nơi và lo lắng bị người khác chặt đứt ngón tay của mình!
Quản lý không nói thêm lời nào mà chỉ gật đầu như chày giã tỏi, sắc mặt khó khăn vừa rồi đã biến đi đâu mất?
Trước răn đe sau lại cho quà, đương nhiên Phạm Nhật Minh đã nắm rõ điểm yếu của bản chất con người.
“Tổng giám đốc Minh, anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của anh!”
Lần này, tất nhiên lời nói bảo đảm của quản lý chân thành hơn nhiều so với vừa rồi.
Phạm Nhật Minh vô cảm cười một tiếng: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
“Vâng, vâng, vâng! Hợp tác vui vẻ!”
Quản lý vội vàng nói. Lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của hắn ta đã hoàn toàn bình ổn.
Lúc đầu, vốn dĩ hắn ta cho rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn nữa nhưng không ngờ thì ra là hắn ta chỉ dạo chơi một vòng ở địa phủ. Vậy mà khi trở về thì hắn ta đã có thể giải quyết chuyện nợ nần và sau này hắn ta vẫn có thể tiếp tục ung dung!