Chương
Tuy rằng tiếng kêu của cô gái này không vang nhưng lại cực kỳ đột ngột, hơn nữa đó lại là tiếng thét của phụ nữ, mềm mại xen lẫn dịu dàng nhưng lại không thiếu đi sự uy nghiêm. Trong khoảng thời gian ngắn thì động tác tay và những lời nói sắp sửa đi ra khỏi miệng của những người kia cũng đột ngột dừng lại.
Những người ở đây đều quay đầu nhìn về đám người đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Chờ tới khi bọn họ nhìn thấy người phụ nữ kia thì dường như hơi thở của bọn họ bị kìm hãm lại.
Có không ít người còn tưởng rằng mình đã bị lóa mắt nữa.
Bởi vì phải chụp ảnh nên Nguyễn Khánh Linh đã thay đổi trang phục của mình, cô mặc một bộ váy thời Pháp thuộc, nhìn qua thì hơi giống áo dài. Nhưng mà bởi vì cô mang thai nên trông có vẻ đầy đặn hơn, kích thước vòng eo cũng không tăng thêm được bao nhiêu. Cho dù như thế thì trông cả người Nguyễn Khánh Linh trông vẫn mảnh mai và dịu dàng như cũ.
Kiểu tóc của cô cũng được nhóm nhân viên làm từ sáng sớm, họ cố ý làm cho cô búi tóc theo kiểu thời kì Pháp thuộc.
Hơn nữa những trang sức DR lần này đều lộ ra hơi thở thanh lịch cao quý, khi chúng được đeo lên trên người cô gái thì vô tình lại càng khiến cho cô tăng thêm sự tôn quý và hoài cổ.
Nguyễn Khánh Linh chỉ dừng lại ở đó, khí chất cao quý hoàn toàn dung hợp với cảnh sắc ở phía sau, nhìn cô giống như một người đẹp thời xưa vừa mới xuyên không đến đây.
Trong lúc nhất thời, nhưng người nhìn thấy cô đều sợ đến quên cả hít thở vì làm cho cô gái dịu dàng đến vô tận này cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc vẫn là phụ nữ trong đám người này có phản ứng lại trước.
Một người phụ nữ mặc vest đứng ra trước tiên, cô ta chỉ vào Nguyễn Khánh Linh rồi hỏi: “Cô là ai?”
Tuy hỏi như vậy nhưng chính bản thân cô ta cũng cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình trông có hơi quen mắt, giống như cô ta đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi, nhưng cô ta lại không nhớ rõ mình có quen được một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta, cô nghĩ thầm rằng đây chắn hẳn là một người có thể nói chuyện được.
Vì thế cô nói luôn: “Chúng tôi là người của công ty trang sức DR, hôm nay chúng tôi tới đây để chụp ảnh. Chúng tôi không biết mọi người tới đây, mọi người có đặt trước chỗ này không?”
Ngay khi Nguyễn Khánh Linh nói ra những lời này, cô cũng biết có một số người đã nhận ra thân phận của mình nhờ phản ứng của bọn họ.
Thảo nào lại nhìn quen mắt đến vậy, hóa ra người này là người phát ngôn của DR trong quý này, không ngờ hôm nay lại gặp được bọn họ ở đây.
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, đột nhiên cô ta nở nụ cười rồi nói một cách kinh thường: “Chắc là cô đây không biết rồi, trước giờ chúng tôi chưa bao giờ cần phải đặt trước chỗ này cả, ông chủ chỗ này là người quen của tổng giám đốc chúng tôi nên tự nhiên chúng tôi cũng không cần hỏi trước.”
Người ngoài không biết rốt cuộc người phát ngôn của DR lần này có thân phận gì, chỉ biết cô có dáng vẻ xinh đẹp, còn tưởng rằng cô là một thực tập sinh trẻ tuổi sắp ra mắt, thân phận và địa vị của cô cũng sẽ không cao, nên nói chuyện với cô cũng không hề khách khí.
Lời nói điên rồ của người phụ nữ rơi vào tai của những nhân viên DR ở đây, nghe không khác gì tiếng sấm.
Cảm xúc của bọn họ đã bị dâng lên một chút rồi.
Cái gì mà không cần đặt trước hả? Sao lại có nhận thức ấu trĩ đến như vậy chứ? Không thèm tuân theo quy tắc luôn hay sao?
Nếu theo cách nói của bọn họ thì những kẻ phạm tội giết người phóng hỏa có thể làm bất cứ điều gì mà họ muốn miễn là họ quen biết cảnh sát ư?