Chương
Có điều, khác với mọi người, lúc này đây ngoài sự bàng hoàng của người phụ nữ kiêu ngạo thì còn có những dự tính khác.
Cô ta là người đại diện của Dasha, đồng thời cũng là bạn tốt của Lãnh Nhược Giai. Bình thường, hai người cũng tới lui không ít.
Cô ta so với người khác ở đây thì biết về vị tổng giám đốc mới này của DR có thể nói là nhiều hơn một chút.
Hơn nữa quan hệ Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, Phạm Nhật Minh và Lãnh Nhược Giai và còn có quan hệ của Lãnh Nhược Giai và Nguyễn Khánh Linh cô ta cũng biết rất rõ. Cô ta cũng biết Lãnh Nhược Giai hận Nguyễn Khánh Linh đến nghiến răng nghiến lợi, hận rằng bản thân không thể thay thế được cô.
Nếu đã như vậy, cô ta thân là bạn tốt của Lãnh Nhược Giai, nhất định phải giúp Lãnh Nhược Giai một tay.
Dạy dỗ người phụ nữ này!
Trợ lý vốn không ngờ lại khiến người phụ nữ ở trước mặt nổi lên âm mưu đen tối chỉ bởi vì những lời nói của mình.
Nhưng ở ngoài mặt, người phụ nữ kia lại che giấu vô cùng kỹ.
Dường như cô ta bị thân phận của Nguyễn Khánh Linh làm cho kinh ngạc, che miệng sửng sốt quan sát cô một lúc.
Sau đó, người phụ nữ kia cười.
Cô ta còn xoay đầu lại để cho đám người của mình thả giám đốc điều hành công ty DR kia ra, còn khiển trách bọn họ vài câu: “Các người nhìn các người xem, có chuyện gì thì từ từ hẵng nói. Chúng ta cũng không phải côn đồ, ra tay làm gì? Mau thả người ra!”
Đám người kia vẫn còn bối rối trước tính cách hai mặt của cô ta.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn nghe lời cô ta mà thả người quản lý kia ra.
Cuối cùng, giám đốc có thể quay trở về bên cạnh Nguyễn Khánh Linh.
Anh ta chỉnh sửa lại bộ quần áo bị nhăn nhúm ở trên người, quan sát Nguyễn Khánh Linh, cảm kích nói: “Tổng giám đốc Linh, cám ơn cô.”
“Cám ơn gì chứ. Đây đều là chuyện mà tôi nên làm.”
Nguyễn Khánh Linh cười với anh ta, cô lại hỏi tiếp: “Anh không có bị thương chứ?”
“Không ạ, cảm ơn tổng giám đốc Linh đã quan tâm.”
Ngay khi trông thấy Nguyễn Khánh Linh đang trò chuyện với giám đốc, người phụ nữ còn kiêu ngạo như phượng hoàng vừa rồi bước đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, khoác tay cô giống như chị em tốt vậy.
Nguyễn Khánh Linh giật mình, cô không đoán ra rằng người phụ nữ này muốn làm gì.
Cô đang muốn rút cánh tay về nhưng lại bị cánh tay của người phụ nữ càng siết chặt hơn.
Nguyễn Khánh Linh không khỏi cau mày nhìn về phía người phụ nữ, nói: “Cô muốn làm gì?”
“Thì ra cô chính là tổng giám đốc Linh. Tôi ngưỡng mộ cô đã rất lâu, lần này rốt cuộc tôi cũng có thể gặp được cô rồi.”
“…”
Nguyễn Khánh Linh quan sát người phụ nữ đang lôi kéo mình, một đôi mắt trời sinh quyến rũ cười lên, càng cười đuôi mắt càng nheo lại thành một khe hở nhỏ cong cong. Chẳng biết tại sao khi cô trông thấy nụ cười của cô ta thì luôn có cảm giác rằng cô ta đang âm mưu chuyện gì đó.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác cô ta lạ biểu hiện rằng dường như chẳng có chuyện gì cả.