Chương
Nguyễn Khánh Linh chỉ có cảm giác rằng có người ở phía sau lưng mình. Cô đang định quay đầu lại thì bỗng nhiên bả vai bị một ai đó dùng sức đẩy mạnh. Cô không hề đề phòng cho nên cơ thể đột ngột bị mất thăng bằng, cả người nhanh chóng đứng không vững và sắp rơi xuống hồ.
Sau tiếng “tõm” của cô thì những nhân viên làm việc trên cầu đều nhao nhao nhìn về phía bên này.
Bọn họ cũng cảm thấy thót cả tim, lo lắng rằng người rơi xuống hồ chính là Nguyễn Khánh Linh. Dù sao, tổng giám đốc Linh vừa rồi còn đứng ở vị trí kia, vậy mà nháy mắt một cái thì đã không còn nữa.
Nhưng hầu hết bọn họ hiện đang đứng ở giữa hồ, dù có muốn đến đó ngay lập tức để xác nhận thì vẫn cần phải mất một khoảng thời gian.
Sau một lát, bọn họ chỉ kịp trông thấy một bóng người cao lớn chạy vụt qua, ngay sau đó lại là một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước lại bắn tung toé trên mặt hồ thêm một lần nữa.
Nguyễn Khánh Linh không biết bơi. Khi rơi xuống nước, cô đã biết mình khó thoát tai nạn lần này. Cô cố gắng dùng hết sức lực để vùng vẫy cánh tay, cô cũng muốn kêu cứu nhưng khi vừa mới hé miệng ra thì bản thân đã bị sặc liên tiếp đến mấy lần và cũng chỉ có thể phát ra những tiếng “A… A…” vô nghĩa mà thôi.
Mặc dù bây giờ đã bước vào tháng thứ ba của mùa xuân, nhưng nước trong hồ vẫn có chút lạnh lẽo, Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng bất tỉnh, cô dần dần chìm xuống dưới nước, cô vốn cho rằng bản thân sẽ rất hoảng hốt và sợ hãi.
Thật không ngờ ngay lúc này, vậy mà cô lại tỉnh táo một cách kỳ lạ. Dường như độ nhạy của các giác quan còn hoạt động tốt hơn so với khoảng thời gian mang thai.
Nhưng ý thức của cô sắp mất đi.
Đúng lúc này, một thanh âm to lớn vang lên, Nguyễn Khánh Linh có cảm giác eo của mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ nâng lên. Dường như cô còn nghe được giọng nói của Phạm Nhật Minh.
Phút chốc, cả người cô được nâng ra khỏi mặt nước.
Nguyễn Khánh Linh hít được không khí trong lành, cô hít một hơi thật dài. Trong nháy mắt, chút ý thức sắp rời khỏi người cô lại quay trở về ngay lập tức.
Cô có cảm giác bản thân được một người nào đó ôm lấy và không ngừng bơi về phía bờ, lực siết trên eo luôn mạnh mẽ từ đầu đến cuối, nâng cô tiến về phía trước một cách vững vàng.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Ở bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng đầy quen thuộc.
Giống như Phạm Nhật Minh, là anh sao?
Nguyễn Khánh Linh rất muốn mở to mắt ra để nhìn, nhưng mí mắt của cô nặng trĩu. Trong nháy mắt, ý thức tỉnh táo vừa rồi lại bắt đầu mơ hồ, thậm chí còn có chút mệt mỏi rã rời.
Trong mơ hồ, cô chỉ biết mình đang được mang đi, sau đó trên người cô được phủ một chiếc chăn thật dày, nhờ đó mà cơ thể cô ấm lên. Ngoài ra, còn có đủ loại các loại âm thanh khác nhau tràn ngập ở bên tai cô.
Quan tâm, lo lắng, sợ hãi, lo lắng…
Sau đó, cô ngất đi.
Nguyễn Khánh Linh cũng không biết rằng sau khi hôn mê, địa điểm chụp ảnh xảy ra biết bao sự xáo trộn.
Sau khi Phạm Nhật Minh ôm cô vào bờ, mặt anh đen lại như có thể nhỏ ra mực, kết hợp với dáng người cao lớn của người đàn ông, dù cơ thể đang ướt sung nhưng khí chất của anh không hề bị ảnh hưởng chút nào. Ngược lại, vì chuyện liên quan đến Nguyễn Khánh Linh khiến khí chất kia càng lúc càng lộ ra sự lạnh lẽo mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Phạm Nhật Minh quét mắt sang bên cạnh, phun ra vài chữ với Tuấn Khải: “Phong toả chỗ này, không cho phép bất kỳ ai rời đi.”
“Chờ tôi trở về, sẽ tiếp tục điều tra kỹ chuyện này.”