Chương
Mặc dù lần này tính mạng của cô ta không sao, nhưng cô ta thật sự lo lắng rằng Phạm Nhật Minh sẽ lại trả thù cô ta.
Vì vậy, sau khi quay về công ty Dasha, cô vội vàng bước một mạch về văn phòng tổng giám đốc.
Gia thế của Phạm Nhật Minh vô cùng lớn. Nếu bây giờ cô ta không làm gì thì không khác gì ngồi chờ chết cả. Cô ta cũng đã từng suy nghĩ qua rằng cho dù mình tìm bất kỳ ai giúp đỡ cũng đều là lấy trứng chọi đá, trừ khi cô ta đi tìm Lãnh Nhược Giai.
Huống hồ, cô ta vốn gây nên chuyện lần này cũng vì Lãnh Nhược Giai.
Chuyện đến nước này, cô ta cũng chỉ có thể đi tìm Lãnh Nhược Giai đến bảo vệ mình mà thôi.
Lãnh Nhược Giai thấy người phụ nữ đột ngột xuất hiện và trông thấy sắc mặt bối rối khiến trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nói: “Cô đã gặp phải chuyện gì? Vì sao lại lúng túng như vậy?”
Người phát ngôn nghe xong, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, cô ta nói: “Tôi đã gặp được… gặp được chồng của Nguyễn Khánh Linh.”
“Cái gì?”
Nghe thấy tên của Phạm Nhật Minh, Lãnh Nhược Giai lập tức đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn cô ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong buổi chụp ảnh ngày hôm nay, chúng tôi đã gặp được Nguyễn Khánh Linh. Tôi… tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta thay cô một chút. Sau đó, tôi đã tìm người đẩy cô ta xuống hồ. Tôi… tôi thật sự chỉ muốn hù dọa cô ta một chút mà thôi. Không ngờ, không ngờ chồng của cô ta lại đột nhiên xuất hiện…”
Người phát ngôn nói xong, cũng không còn dám nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
Bởi vì ngay lúc này, sắc mặt Lãnh Nhược Giai đã càng lúc càng trở nên khó coi.
Cô ta tức giận đến mức vỗ mạnh xuống bàn và chất vấn: “Ai cho phép cô hại cô ấy?”
“Tổng giám đốc Giai…”
“Cô đừng gọi tên tôi!”
Bỗng nhiên, Lãnh Nhược Giai cắt ngang lời nói của người phụ nữ, cô ta cố gắng nén lại cơn tức giận. Nếu không phải vì lợi ích thường ngày từ người phụ nữ này, cô ta cũng muốn trực tiếp giao cô ta cho Phạm Nhật Minh để mặc cho anh xử trí!
Người phát ngôn chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ tức giận như lúc này của cô ta.
Cô ta càng luống cuống hơn. Nếu Lãnh Nhược Giai cũng không giúp mình thì chắc chắn cô ta sẽ phải chết ở trong tay của Phạm Nhật Minh…
Người phụ nữ nghĩ như vậy, nước mắt rơi lã chã trên mặt, cuống quít nhận lấy sai lầm của mình, dáng vẻ đẹp đẽ, đau thương cầu xin Lãnh Nhược Giai.
Khoảng năm phút trôi qua.
Cơn tức giận của Lãnh Nhược Giai cũng chưa hoàn toàn lắng xuống, nhưng hậu quả của chuyện này đã được định đoạt rồi. Cho dù cô ta có tức giận đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được hậu quả.
Điều duy nhất bây giờ bọn họ có thể làm chính là cố gắng hết sức để bù đắp.
Mặc dù không muốn, nhưng cô ta cũng chỉ có thể đến bệnh viện để xin lỗi Nguyễn Khánh Linh.
Cô ta bước ra khỏi bàn làm việc, mặc áo khoác vào rồi trừng mắt nhìn người phát ngôn một chút, dù giọng điệu có chút hung dữ nhưng cũng xen lẫn sự mỏi mệt, nói: “Bây giờ, tôi sẽ đến bệnh viện thăm Nguyễn Khánh Linh. Nếu cô ta không sao thì chuyện này còn dễ giải quyết một chút. Nếu xảy ra chuyện gì…”
Người phụ nữ im lặng một lát, giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ và vài phần chua xót: “Tôi cũng không bảo vệ được cô.”
Nói xong, Lãnh Nhược Giai cũng không tiếp tục ở lại lâu. Cô ta cử người đi điều tra địa chỉ bệnh viện mà Nguyễn Khánh Linh đang điều trị rồi lái xe đến đó.