Chương
Cô ta vốn cho rằng bản thân biết rõ tình yêu giữa Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh chắc chắn hơn cả chiếc khiên vàng. Chắc hẳn khi trông thấy cảnh tượng ân ái giữa hai người thì cô ta sẽ không tiếp tục trở nên mê muội như vậy, cô ta cho là mình có thể chịu đựng được.
Thói quen kiêu ngạo không cho phép cô ta từ bỏ. Đồng thời, cô ta vừa cố chấp vừa kiên định cho rằng ở trên đời này, chỉ có một người kiêu ngạo như đứa con của trời như Phạm Nhật Minh mới có thể xứng đôi và sánh vai cùng cô ta mà thôi.
Cũng vì cái nhìn thoáng qua trước kia nên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông ấy đã in sâu trong tâm trí cô ta.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng toàn bộ mọi chuyện cũng chỉ là một giấc mơ đẹp do chính tay cô ta bện thành và mua dây tự trói buộc bản thân mà thôi.
Từ đầu đến cuối, người bị nhốt trong giấc mộng này cũng chỉ có một mình cô ta mà thôi.
Lãnh Nhược Giai cảm nhận sự thất bại chưa từng có từ trước đến nay. Trước kia, trong đời cô ta không có hai chữ “từ bỏ”, cho dù muốn nắm bắt lấy thì cô ta sẽ tiếp tục nắm bắt lấy, nhưng Phạm Nhật Minh…
Bỗng nhiên, cô ta lại cảm thấy mỏi mệt và rất mệt mỏi.
Cô ta suy nghĩ mãi về vấn đề đó, ngã người trên ghế sô pha rồi ngủ quên mất.
Giấc ngủ này kéo dài trọn vẹn suốt cả một ngày một đêm.
Lãnh Nhược Giai không đến công ty, Lãnh Hàn Vũ không liên lạc được với cô ta. Sau khi trở về từ công tuy của cô thì biết được chuyện liên quan đến Nguyên Khánh Linh cũng đoán được là vì Phạm Nhật Minh cho nên Nhược Giai mới biến mất như thế!
Lãnh Hàn Vũ tìm khắp những nơi mà Lãnh Nhược Giai có khả năng đến, nhưng anh ta vẫn chưa tìm được cô ta.
Anh ta giống như đã phát điên, gần như vận dụng hết tất cả mọi mối quan hệ để tìm Lãnh Nhược Giai, nhưng vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào cả.
Bầu trời đã dần dần tối sầm lại, nhưng mà Lãnh Nhược Giai vẫn chưa có tin tức.
Một nỗi lo lắng sâu kín tràn ngập khắp lồng ngực Lãnh Hàn Vũ.
Lúc còn bé, em gái anh ta có tính cách kiêu ngạo, trong mắt không chứa được nổi một hạt cát, nhưng Phạm Nhật Minh lại giống như khắc tinh của cô ta, khiến cô ta vấp phải trắc trở ở khắp nơi và chà đạp lên lòng tự trọng của cô ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta đến chết cũng không chịu buông tay, cuối cùng khiến cho bản thân đầy vết thương.
Lãnh Hàn Vũ đang đứng ở trên đường lớn quan sát từng dòng xe qua lại dưới đèn đường, anh ta nắm chặt nắm đấm, từng đường gân trên trán lộ ra cho thấy lúc này người đàn ông đang đứng ở ranh giới sắp nổi cơn tam bành.
Nếu có bất cứ chuyện không bất trắc nào xảy ra với Nhược Giai chỉ vì Phạm Nhật Minh thì anh ta nhất định phải bắt anh nợ máu trả bằng máu!
Cho đến khi Lãnh Hàn Vũ tìm thấy Lãnh Nhược Giai ở trong nhà của cô. Thì trái tim như đang treo lơ lửng của anh ta cũng quay về đúng vị trí của nó.
“Nhược Giai…”
Lãnh Hàn Vũ nhìn chằm chằm bóng người đang nằm trên ghế sô pha kia.
Anh ta chưa bao giờ rơi vào tình trạng như bây giờ, nhịp tim đập nhanh đến như vậy, đáy lòng dường như có thứ gì đó đang phá đất mà đâm chồi lên.
Lãnh Hàn Vũ cố gắng hết sức để kiềm chế sự run rẩy của đôi tay bởi vì quá kích động.