Chương
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với Phạm Nhật Minh thì người đàn ông dường như càng trở nên bận rộn hơn.
Lúc đầu, Nguyễn Khánh Linh còn có thể miễn cưỡng tự an ủi mình rằng qua khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, vào ngày nào đó cô nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của người đàn ông thì rốt cuộc cô cũng không thể nhịn được nữa. Cô đau lòng ôm lấy anh, giấu vành mắt đỏ hoe vào trong lòng anh, không nói một lời.
Phạm Nhật Minh dự định đêm nay sẽ liên hệ với tổng giám đốc khu vực của công ty nước ngoài để triển khai các nguồn lực ở nước ngoài.
Đột nhiên người phụ nữ nhỏ bé chạy vào phòng làm việc của anh và ôm lấy mình mà không nói một lời.
Bị cô ôm vào lòng, Phạm Nhật Minh cảm thấy mềm lòng, vẻ mặt của anh cũng trở nên dịu đi, xoa đầu Khánh Linh rồi cười nói: “Sao em không đi ngủ?”
Phạm Nhật Minh ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người của cô khi vừa tắm xong, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Nguyễn Khánh Linh cắn môi nói: “Em ngủ không được.”
“Ngủ một mình nên sợ à?”
Phạm Nhật Minh mỉm cười, vuốt tóc cô và nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Khi bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của cô thì anh sửng sốt, khẽ cười: “Em khó chịu chỗ nào à?”
Khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh khóc, phản ứng đầu tiên của là nghĩ về cơ thể của cô.
Trước đây đã có mấy lần, khi cơ thể cô không thoải mái thì sẽ có dáng vẻ yếu đuối, bé nhỏ thế này, trong lòng anh không khỏi thắt lại.
Nghe giọng điệu quan tâm của người đàn ông, trong lòng của Nguyễn Khánh Linh càng cảm thấy buồn bực hơn, cô lắc đầu.
Dù mắt rất khó chịu nhưng cô đã cố gắng hết sức để những giọt nước mắt không rơi xuống.
Phạm Nhật Minh đã đủ mệt rồi nên cô không thể khóc lóc khiến anh lo lắng được.
Vì không muốn để Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình nên Nguyễn Khánh Linh vùi đầu vào ngực anh, ôm eo anh và lắc đầu.
“Em không sao cả, chỉ là em muốn ở bên anh thôi.”
Giọng người phụ nữ nũng nịu.
Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng dường như hơi run rẩy và đang dùng hết sức lực để ôm chặt lấy mình, Phạm Nhật Minh sao lại có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, ngay cả vẻ mệt mỏi trên mặt cũng giảm bớt đi.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cả thân người của cô nhỏ nhắn, mềm mại cho dù mang thai cũng không hề tăng thêm chút trọng lượng nào cả.
Phạm Nhật Minh không thể không dằn lòng xuống được, anh cứ như đang ôm một bó hoa trên tay vậy.
Hai vợ chồng lặng lẽ ôm nhau một lát, Nguyễn Khánh Linh đợi cảm xúc trong lòng bình tĩnh trở lại rồi mới ngước mắt lên, cô vươn tay ra, đưa đầu ngón tay vuốt ve chiếc cằm đang có vài sợi râu nho nhỏ, bất giác lại thở dài và cô hỏi: “Đêm nay có thể để em ở lại đây với anh được không?”
Trước đây, Nguyễn Khánh Linh cũng muốn ở đây với anh nhưng Phạm Nhật Minh luôn không chịu đồng ý, anh thường đưa cô trở về phòng sau khi để cô ngồi một lúc.
Vì dạo gần đây, Phạm Nhật Minh đã có quá nhiều chuyện phiền lòng rồi nên Nguyễn Khánh Linh cũng không muốn khiến mình trở thành gánh nặng của anh, cho nên ngoan ngoãn nghe lời anh quay về phòng ngủ.