Chương
Nguyễn Khánh Linh vừa xuống máy bay, người của tập đoàn nhà họ Nguyễn lập tức tới đón cô.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cuộc họp bắt đầu.
Thật ra đây cũng không tính là cuộc họp, dù sao thì cổ đông trong công ty cũng không nhiều, chỉ khoảng mười người tới, có điều, những người này đa số đều ở trong hội đồng quản trị của tập đoàn nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Khánh Linh muốn dùng tiền của công ty, cần phải thông qua sự đồng ý của bọn họ.
“Mọi người, tôi nghĩ chắc mọi người cũng rõ mục đích lần này tôi triệu tập mọi người mở cuộc họp này. Lần trước khi tập đoàn nhà họ Nguyễn lâm vào nguy cơ, tập đoàn nhà họ Phạm năm lần bảy lượt dìu dắt giúp đỡ chúng ta, đầu tư hợp tác với công ty chúng ta nên mới có tập đoàn nhà họ Nguyễn của ngày hôm nay, vì vậy lần này, tập đoàn nhà họ Phạm gặp khó khăn, chúng ta đương nhiên phải ra tay tương trợ.”
Người phụ nữ dứt lời, âm thanh rõ ràng, nói năng vô cùng khí phách.
Hoàn toàn khác với sự mềm mại trước kia, Nguyễn Khánh Linh ở DR đã được rèn luyện nên lúc này đương nhiên có đầy đủ khí phách của một chủ tịch.
Hội đồng quản trị ở đây cũng hiểu rõ trong lòng, tập đoàn nhà họ Nguyễn có thể tiếp tục tồn tại, hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ to lớn của tập đoàn nhà họ Phạm, hiện giờ tập đoàn nhà họ Phạm gặp khó khăn, bọn họ đương nhiên phải cố gắng tương trợ.
Vì vậy, khi bỏ phiếu biểu quyết, đa số người trong hội đồng quản trị đều ủng hộ quyết định của Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng có một vài người trẻ tuổi trong hội đồng quản trị vào sau, đầu tư chút vốn, sau khi nghe được phải rót vốn cho tập đoàn nhà họ Phạm, không khỏi khó chịu vì thế liền phản đối.
Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ tưởng rằng lời nói của mình có thể thuyết phục bọn họ, nhưng không ngờ, sau đó có một người lớn tuổi trông vô cùng uy nghiêm trong hội đồng quản trị đứng ra trong cuộc cuộc họp nói vài câu là có thể chặn miệng mấy người trẻ tuổi đó.
Bởi vì người lớn tuổi khi còn trẻ là trụ cột vững vàng của công ty, lúc trước khi Nguyễn Khánh Linh còn chưa tiếp quản tập đoàn nhà họ Nguyễn, khoảng thời gian khó khăn nhất đó chính là người này dẫn dắt chống đỡ công ty mới có thể kiên trì tới khi Nguyễn Khánh Linh xuất hiện.
Có thể nói, ý kiến của người này có thể đại diện cho toàn bộ hội đồng quản trị cũng không quá lời.
Vì vậy, sau khi người đó lên tiếng, mất người trẻ tuổi trong hội đồng quản trị cho dù có không đồng ý, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe theo thôi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, những người khác đều rời đi.
Nguyễn Khánh Linh và người lớn tuổi vừa lên tiếng kia đều ở lại, cô cố tình ở lại, muốn cảm ơn ông ấy, mà cô cũng có thể nhìn ra, đối phương cố ý đi chậm một bước. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khi chỉ còn lại hai người, Nguyễn Khánh Linh trịnh trọng cúi người với ông lão, cô nói: “Ông Lý, lần này cũng may có ông nói giúp tôi, nếu không thì khó mà dễ dàng thành công được như vậy.
Ông Lý mỉm cười, vẻ mặt hiền từ nói: “Chút chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, thật sự mà nói thì tôi vẫn phải nói với cô chủ một tiếng cảm ơn.”
Nguyễn Khánh Linh có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”
Cô không nhớ trước đây mình từng tiếp xúc với ông lão này khi nào…
“Là tổng giám đốc Phạm.” Ông Lý giải thích nói: “Ban đầu thằng cháu nhà tôi bị một căn bệnh quái ác, người trong nhà tìm bác sĩ khắp nơi trị bệnh cho nó, nhưng mãi vẫn không có tiến triển gì, khi tình hình trở nên nguy hiểm, suýt chút nữa thì chết non. Sau đó tổng giám đốc Phạm cũng không biết nhận được tin tức từ đâu, biết được chuyện này, anh ấy tìm một bác sĩ tới, cuối cùng cũng trị khỏi bệnh cho cháu tôi.”