Chương
Cô hỏi: “Hôm nay không phải đến công ty sao?”
“Ừ.”
Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng nói, anh hơi ấn đầu người phụ nữ, để cô ấy dựa vào bờ vai anh.
Có Phạm Nhật Minh ở bên, Nguyễn Khánh Linh thoáng chốc cảm thấy an tâm, cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô thoải mái đè lên vai người đàn ông, nheo mắt nhìn một hồi, sau đó quay đầu về phía anh, mím môi, lười biếng nói: “Có phải anh vì em nên mới ở nhà, đúng không?”
“Nếu như công ty còn có việc chưa giải quyết, anh cứ đi trước đi, không cần lo lắng cho em.”
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu nghịch lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, chậm rãi nói.
Phạm Nhật Minh nghe xong trong lòng ấm áp, cũng cảm thấy buồn cười, liền ấn chóp mũi của cô, hỏi: “Không phái trước đây em luôn muốn ở bên cạnh anh sao? Tại sao bây giờ lại muốn đẩy anh ra ngoài?”
Thấy người đàn ông hiểu sai ý mình, Nguyễn Khánh Linh có chút áy náy, cô vỗ nhẹ lên tay Phạm Nhật Minh, giải thích: “Không phải, em chỉ sợ làm trễ thời gian của anh.”
Cô nhóc này, lúc nào cũng ngốc nghếch không nghe ra lời nói đùa của anh, mỗi lần đều vội vã nghiêm túc muốn giải thích.
Anh thấy vậy liền lập tức mềm lòng, đâu nỡ trêu chọc cô một lần nữa.
Phạm Nhật Minh ấn đầu cô vào vai mình, anh lấy ra báo cáo dữ liệu mới nhất của công ty đưa cho cô và nói: “Đây là điểm cổ phiếu của công ty mấy ngày gần đây, em nhìn xem.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lấy về từ tay anh, nghiêm túc xem xét một cách tỉ mỉ.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Thấy người phụ nữ nhìn một lúc lâu, Phạm Nhật Minh vốn cho rằng Nguyễn Khánh Linh cảm thấy khó hiểu.
Anh đang định chuẩn bị giải thích, kết quả không ngờ rằng cô có thể hiểu mọi chuyện.
Còn thảo luận với anh về phương thức cổ phiếu gần đây.
Sau khi hai người nói chuyện, Phạm Nhật Minh thu lại báo cáo, Nguyễn Khánh Linh cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Cô nhóc này, tiến bộ không ít đây.”
Phạm Nhật Minh đột nhiên nói.
Nghe thấy vậy, gương mặt của Nguyễn Khánh Linh nóng lên, cô vốn không thường xuyên nghe thấy lời khen ngợi của người đàn ông này, cho nên lần này, trong lòng càng vui hơn, cô nhếch môi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại thêm nụ cười này làm cho càng tươi sáng rực rỡ hơn.
Thấy vậy, Phạm Nhật Minh mí mắt khẽ giật giật, còn chưa kịp suy nghĩ, môi mỏng liền áp lên trên môi cô.
Nguyễn Khánh Linh không phòng bị động tác của anh lại đột ngột như vậy, khóe miệng khẽ mở, liền dễ dàng bị người đàn ông cạy mở.
Lại có một sự kết hợp giữa môi và lưỡi.
Phạm Nhật Minh rời đi một chút, anh ôm chặt thân thể mềm mại trong vòng tay, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng chất lượng âm thanh vô cùng rõ ràng.
“Đây là phần thưởng.”
Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn đến mức toàn thân mềm mại, tựa vào vai anh gần như mềm nhũn thành một vũng nước, cô đỏ mặt, hờn dỗi nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
Nhưng trong lòng thầm mắng anh mặt người dạ thú.
Luôn thích tìm những lý do quang minh chính đại.