Chương
Cho nên lúc này anh nghe được ông cụ nói ra những lời này quả thật chấn động không nhỏ.
Đồng thời trái tim cũng cảm thấy ấm áp.
“Vâng, cháu nhớ kỹ rồi, ông nội.”
Cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng mở miệng, giọng điệu của anh cũng không còn bình thản như trước nữa, trong đó cũng có chút gợn sóng.
Nghe vậy, ông cụ Phạm vừa lòng gật gật đầu, ông lại xoay người đi đến trước bàn làm việc của Phạm Nhật Minh cần lấy văn kiện trên đó đưa cho Phạm Nhật Minh, sau đó mở miệng nói.
“Hôm nay ông đến đây còn có một việc.” Ông cụ Phạm lại đem bút máy đặt bên cạnh Phạm Nhật Minh: “Cháu kí chỗ giấy tờ này đi.”
Phạm Nhật Minh cầm lên xem, không ngờ lại lại giấy tờ chuyển nhượng cổ phần công ty.
Cái này là do ông cụ Phạm tự mình mang tới, cho nên ông muốn đem toàn bộ cổ phần của mình ở tập đoàn nhà họ Phạm chuyển nhượng hết cho anh hay sao?
Phạm Nhật Minh cầm bút, có chút do dự: “Cái này…”
Tuy rằng sau khi ký xong chỗ giấy tờ này đối với sự phát triển công ty của anh rất có lợi, nhưng thật ra anh cũng không có ý định tiếp nhận số cổ phần của ông cụ Phạm.
Ông cụ Phạm thấy cháu mình chần chừ, ông cụ giả bộ nghiêm mặt nói: “Vừa rồi hứa với ông cái gì còn nhớ không?”
Phạm Nhật Minh nhìn xuống, đọc lướt qua chỗ giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông cụ Phạm thực sự đem hết cổ phần công ty của mình ở tập đoàn họ Phạm chuyển hết cho anh.
“Ông cũng lớn tuổi rồi, có rất nhiều chuyện muốn quản cũng lực bất tòng tâm, dù sao tương lai ông không còn nữa thì cổ phần này cũng là của cháu, ký sớm hay ký muộn cũng giống nhau mà thôi, ký đi, cũng coi như quà gặp mặt của ông cho cháu trai nhỏ.”
Nghe ông cụ Phạm đề cập đến đứa nhỏ, Phạm Nhật Minh khẽ nhíu mày.
Anh nâng mắt nhìn về phía ông cụ Phạm, tuy rằng trên mặt vẫn còn vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại phảng phất vài phần mong đợi.
Đương nhiên ông cụ Phạm muốn Phạm Nhật Minh ký tên nên giấy tờ chuyển nhượng này, sau khi anh ký thì quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Phạm cũng nằm trong tay anh, đây cũng là chuyện ông cụ Phạm muốn nhìn thấy nhất.
Tự nhiên Phạm Nhật Minh cũng nghĩ như vậy.
Một lúc sau anh gật gật đầu, cầm bút máy ký tên mình lên giấy tờ chuyển nhượng.
“Ha ha ha. Tốt lắm.”
Phạm Nhật Minh mới buông bút, ông cụ Phạm liền nở nụ cười, tuy rằng trên mặt ông phủ kín nếp nhăn nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Ông lại nhắc nhở anh: “Tuy rằng ông giao công ty cho cháu nhưng cũng không được đắc ý quá, phải làm việc đến nơi đến chốn, nếu không ông sẽ thu lại cổ phần của cháu, có nghe thấy không?”
“Được, ông nội yên tâm.” Trên mặt Phạm Nhật Minh cũng xuất hiện ý cười: “Cháu sẽ không làm ông thất vọng.”
Ngay sau đó, hai ông cháu nhìn nhau cười, những ngăn cách phía trước cũng bởi vậy mà tiêu tán.
Sau khi sự việc xong xuôi, ông cụ cũng không ở lại lâu, cầm lấy đồ của mình cùng với giấy tờ chuyển nhượng rồi đứng dậy, khoác tay lên vai của cháu trai cười nói: “Mọi việc xong xuôi rồi, ông đi trước, cháu tiếp tục làm việc đi.”
“A, cháu gọi người đưa ông về.”
“Không cần, lái xe trong nhà đưa ông tới.”
“Được rồi.”