Chương
Hà Thanh bị đụng khiến bụng dưới hơi đau, cô ta không nhịn được đẩy người đàn ông trên người ra, cau mày nói: “Nhẹ nhàng chút, tôi còn đang mang thai.”
Nghe vậy, Tần Hướng Đông cười cười rồi nhéo eo của cô ta, thở hổn hển nói: “Sợ cái gì? Con của tôi cứng rắn lắm. Một chút sức lực như vậy cũng không chịu nổi sao?”
Nói xong, anh ta lại đụng mạnh Hà Thanh một cái.
Vài nét không hài lòng lóe lên trong mắt Hà Thanh, nhưng cô ta không nói gì, chỉ điều chỉnh tư thế hết mức có thể để tác động của anh ta bớt mãnh liệt hơn.
Trải qua một hồi thăng trầm, Tần Hướng Đông và Hà Thanh nằm trên giường để hồi phục cơn mệt mỏi sau trận ân ái.
Một lúc sau, Tần Hướng Đông lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, mạnh mẽ xoa xoa ngực Hà Thanh, hỏi: “Tiền của tôi đâu? Có lấy được không?”
Hà Thanh liếc anh ta một cái, nói: “Tôi chỉ có một trăm triệu rưỡi này thôi, muốn nhiều cũng không có nữa. Anh tiêu tiết kiệm một chút.”
Tần Hướng Đông trợn tròn mắt, mỉm cười đi đến hôn cô ta một cái: “Dễ thôi.”
Anh ta vui vẻ đồng ý, Tần Hướng Đông biết Hà Thanh đang nói dối mình, trong tay cô ta nhất định có tiền.
Tuy nhiên anh ta cũng không vội đòi hỏi, dù sao người phụ nữ này cũng đã nắm trong tay anh ta rồi, hơn nữa đứa con trong bụng cũng thuộc về anh ta, sau này anh ta còn lo không lấy được tiền sao?
Tần Hướng Đông lại cúi đầu hôn lên trán Hà Thanh, nụ cười càng lúc càng vui vẻ.
Hà Thanh nhìn bộ dạng nịnh hót của người đàn ông bên cạnh, cô ta lại lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến một chuyện bèn quay đầu lại, nét mặt lạnh nhạt nói với Tần Hướng Đông: “Tôi cảnh cáo anh, sau này nếu còn nói đến chuyện đứa bé thì đừng có trách tôi trở mặt không nhận người!”
Tối nay ở bể bơi vẫn may cô ta phản ứng kịp, nếu không lúc đó Nguyễn Khánh Linh đã biết được cô ta giở trò sau lưng rồi rồi làm sao có thể bình an vô sự tới giờ?
Hà Thanh hiểu rõ con người Tần Hướng Đông, cô ta biết khi mà người đàn ông này nói chuyện thì sẽ chẳng có cân nhắc gì hết. Nếu để lần sau uống nhiều rồi nói toạc ra cho người có tâm địa nghe thấy, vậy thì cô ta sẽ thật sự tiêu đời.
Nghe thấy vậy Tần Hướng Đông thờ ơ gật đầu đồng ý.
Nhưng hiển nhiên anh ta chẳng hề coi trọng điều này. Kiểu thái độ này của anh ta lại khiến Hà Thanh tức giận. Cô ta chẳng hề giống dáng vẻ đáng thương, mỏng manh ngoan ngoãn khi ở nhà họ Phạm, Hà Thanh thấy không đáng để ra vẻ trước mặt Tần Hướng Đông.
Cô ta thẳng tay đập một phát vào vai người đàn ông chửi rủa: “Anh nghiêm túc cho tôi chút đi! Nếu để ông cụ Phạm mà biết được chuyện đứa bé trong bụng tôi không phải của nhà họ Phạm, thì không những không giữ được đứa bé mà ngay cả chúng ta cũng không có đường thoát đâu!”
Tần Hướng Đông bị đánh một phát rõ đau, nhưng những lời này của Hà Thanh và cả giọng điệu khi cô ta nói khiến anh ta vẫn có phần kiêng dè sợ sệt, nên ngồi ngay ngắn, không còn vẻ cười cợt nhả mà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Thấy vậy Hà Thanh mới dừng lại, vẻ mặt cũng dịu xuống.
Một lúc sau cô ta lại hỏi: “Chuyện trung tâm giám định đã giải quyết ổn thỏa hết chưa vậy?”
Nghe thấy thế Tần Hướng Đông mỉm cười vỗ lồng ngực, khá tự tin nói: “Cái này thì cô cứ yên tâm đi, tôi làm việc mà cô còn lo lắng gì nữa?”