Chương
Nguyễn Khánh Linh thốt lên. Cô vội vàng đi tới nắm tay Lăng Huyền, lại nhìn đi nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và đong đầy sự vui mừng, còn có chút tiếc nuối không nói nên lời.
Cô bĩu môi nói: “Người bạn xinh đẹp thế này của tớ sắp của người khác rồi, không vui gì cả.”
Lăng Huyền được khen như vậy hơi xấu hổ, thiếu đi dáng vẻ tùy ý thường ngày, chỉ mỉm cười véo mặt Nguyễn Khánh Linh, cô ấy nói: “Tớ không phải của ai cả, tớ là của chính bản thân mình.”
“Cậu nói đúng, chúng ta đều là của bản thân chúng ta, không phải của ai cả.”
Nguyễn Khánh Linh cười đáp, lúc này sắc mặt mới rạng rỡ hơn.
Hai người lại nhìn vào gương một lúc, Lăng Huyền cũng trang điểm thêm một lát rồi đi thay váy cưới.
Mặc dù váy cưới rất đẹp nhưng mặc nó liên tục khiến cô ấy vẫn cảm thấy không quen.
Sau khi thử váy cưới, Nguyễn Khánh Linh thấy vẫn còn sớm liền kéo Lăng Huyền đi dạo một vòng trung tâm thương mại.
Lúc hai người bước ra khỏi cửa hàng đồ cưới, Nguyễn Khánh Linh nhớ tới những bộ váy cưới đẹp đẽ vừa nhìn thấy, không khỏi thở dài nói: “Tớ rất muốn kết hôn lần nữa. Lúc đó tớ được gả đi trong hồ đồ, Phạm Nhật Minh cũng không ở đó.”
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy rất tiếc nuối, dù sao trong đời phụ nữ chỉ có một lần kết hôn mà lúc đó lại qua loa đại khái gả đi như vậy, thật không lãng mạn chút nào.
Nghe đến đây, Lăng Huyền cũng nhớ đến cảnh tượng lúc đó.
Cô ấy mím môi, hai mắt sáng lên, nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh, kích động nói: “Hay là chúng ta cùng làm đám cưới một lần nữa, chỉ cần có cậu, chủ tịch Minh nhất định sẽ đồng ý.”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong lời cô ấy nói, trong nháy mắt liền động lòng.
Nhưng cô nhanh chóng nhìn vào bụng mình, đè suy nghĩ vừa rồi xuống.
Cô nói: “Thôi bỏ đi, hiện tại tớ vẫn đang mang bầu, sau này bụng càng ngày càng lộ rõ, mặc váy cưới nhìn cũng không đẹp. Chưa kể bụng tớ chưa lớn hơn bao nhiêu mà đi hai bước đã phải nghỉ. Đến lúc đám cưới thực sự được tổ chức, tớ nghĩ sẽ rất khó chịu.”
Lăng Huyền vẫn muốn khuyên nhủ cô: “Không đâu Khánh Linh, cậu nghĩ mà xem, những chuyện như tổ chức đám cưới, Phạm Nhật Minh nhất định sẽ không nỡ để cậu vất vả đâu. Đến lúc đó cậu chỉ cần yêu tâm làm cô dâu là được rồi, không mệt đâu, vả lại…”
Cô ấy có chút e thẹn, nói nhỏ: “Đây là lần đầu tớ kết hôn, trong lòng luôn cảm thấy hồi hộp. Dù sao cậu cũng là người đã kết hôn một lần rồi, có cậu ở bên cạnh, dù sao tớ cũng sẽ bình tĩnh hơn một chút, không cần quá lo lắng.”
Nguyễn Khánh Linh lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Huyền sợ hãi, cô không kìm được bật cười rồi an ủi: “Cậu sợ cái gì, kết hôn không có gì đáng sợ cả. Tuy tớ không ở cùng cậu nhưng tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Hơn nữa còn có Trần Hữu Nghị ở đây, cậu sợ cái gì?”
Nghe lời Nguyễn Khánh Linh nói, Lăng Huyền nghiêng đầu nghĩ ngợi, có chút trầm nói: “Hình như cũng đúng.”
“Đương nhiên là đúng rồi, đi thôi, chúng ta đừng nói việc này nữa. Đi ăn cơm đã, tớ đói rồi.”
“Được!”