Chương
Cô ta đột nhiên thò tay ra nắm chặt lấy tay Nguyễn Khánh Linh, tỏ vẻ lo lắng nói: “Khánh Linh, sao sắc mặt cô khó coi thế? Có phải là cô cảm thấy không thoải mái không?”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy thế thì hơi lúng túng, cô vuốt tóc hỏi nhỏ: “Thật sao?”
Đêm hôm qua, sau khi hai người về phòng, anh giày vò cô một lúc lâu cứ như không biết đủ là gì mà. Mặc dù cuối cùng anh vẫn thương cô nên không làm gì quá đáng.
Dù sao Nguyễn Khánh Linh cũng biết thừa, mặc kệ cô có thai hay không thì Phạm Nhật Minh vẫn có thể dùng rất nhiều trò để giày vò cô…
Nhưng mà chuyện vợ chồng của hai người cũng không đến nỗi làm Nguyễn Khánh Linh uể oải như vậy, chủ yếu là do sáng nay lúc hai người ra khỏi phòng, Phạm Nhật Minh cố gắng trang điểm cho cô trông tiều tụy một chút để dụ Hà Thanh mắc câu.
Lúc ấy Nguyễn Khánh Linh không đồng ý lắm nhưng cô vẫn chiều theo ý anh.
Nhưng không ngờ Hà Thanh lại mắc câu thật rồi…
“Đúng vậy, cô nhìn cô xem, quầng mắt thâm đen hết rồi này.” Hà Thanh nhìn sát vào mặt Nguyễn Khánh Linh, nói.
Thật ra trên mặt cô không có quầng thâm mắt nào hết, gương mặt mộc thuần khiết của cô trừ hơi uể oải một chút thì da dẻ trông cực kỳ khỏe mạnh, trắng mịn như trứng gà bóc, cộng thêm chút tai tái khiến cô có thêm vẻ đẹp của mỹ nhân ốm yếu mảnh mai.
Trong lòng Hà Thanh rất ghen tị, bỗng nhiên cô ta nói: “Khánh Linh, lúc tôi đến đây có cầm theo một ít thuốc, hay là tôi lấy một ít cho cô uống nhé?”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được, chị nghĩ có lẽ là do chị hơi say sóng, cộng thêm mang thai nên không được nghỉ ngơi tốt suốt một thời gian dài, bởi vậy sắc mặt mới kém thế này.”
Hà Thanh nghe thế thì cười phụ họa, nói: “Đúng vậy, tôi cũng thế đó, lúc mang thai cứ cảm thấy cả người không được khỏe. Không vấn đề gì, cô chỉ cần uống thứ thuốc kia của tôi thì sẽ dần dần khá hơn thôi.”
“Được.”
Lúc này mấy người Phạm Nhật Minh đã cầm cần câu về rồi.
Anh nhìn thấy Hà Thanh đang kéo tay Nguyễn Khánh Linh bèn dùng vẻ mặt không hề thay đổi đi lên rút tay cô ra khỏi tay Hà Thanh, sau đó giữ chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay anh.
“Nhật Minh, các anh về rồi đấy à?”
Hà Thanh vừa nhìn thấy Phạm Nhật Minh đã bị khí thế của anh làm cho hốt hoảng, cô ta không nhịn được phải lên tiếng chào hỏi.
Ngược lại với vẻ thấp thỏm và căng thẳng của cô ta, Phạm Nhật Minh lại cực kì lạnh lùng, anh chỉ hơi vuốt cằm một cái rồi cầm tay Nguyễn Khánh Linh bỏ đi luôn.
Hai người đi thẳng đến đuôi tàu, Phạm Nhật Minh cần hai cái ghế nhỏ đến, hai người ngồi xuống cạnh nhau.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng khi nhìn cô ta ban nãy, lúc Phạm Nhật Mình nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt anh trở nên vô cùng mềm mại.
Hai mắt của Hà Thanh như bị điều khiển, cứ dính chặt lên trên người bọn họ.
Hiển nhiên là hình ảnh hai người đang ngồi sát bên nhau hạnh phúc như vậy đã kích thích cô ta.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm như thế, ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo hơn.
Bỗng nhiên cô ta cụp mắt xuống, đè nén vẻ âm u càng ngày càng mạnh mẽ trong hai mắt.