Chương
Nhưng Rew mới bị người ta tẩn cho một trận, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, lại thêm vết thương trên mặt cũng đau đớn không thôi, anh ta dứt khoát mím môi, cũng không trả lời Lãnh Nhược Giai.
Lúc này, Lãnh Hàn Vũ đang đứng ở bên cạnh, vốn dĩ khi nhìn thấy Lãnh Nhược Giai chạy tới quan tâm Rew, trong lòng đã uất ức phiền muộn lắm rồi, lúc này khi Lãnh Nhược Giai hỏi anh ta, anh ta lại còn không biết tốt xấu mà giả vờ như không nghe thấy.
Điều này khiến cho lửa giận của Lãnh Hàn Vũ lại thêm hừng hực, nhưng anh ta lại kiềm chế cảm xúc của mình, không tiếp tục đi lên cho Rew một bài học.
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng: “Anh ta không chết được.”
Trong giọng điệu của anh ta còn có chứa ý chế nhạo rõ ràng.
Mà câu nói này của Lãnh Hàn Vũ cũng vô tình chọc giận Lãnh Nhược Giai, cô ấy luôn cảm thấy anh ta nói câu đó là vì cười nhạo cô ấy tự mình đa tình.
Cô ấy cũng bắt đầu tức giận, lạnh lùng như băng gần như không khác gì Lãnh Hàn Vũ, cô ấy nhìn người anh trai mà ngày xưa luôn luôn cưng chiều mình, vốn cho rằng anh ta đối xử với cô ấy là khác biệt, nhưng mà không ngờ anh ta cũng dùng loại thái độ này với cô ấy.
Lãnh Nhược Giai không thể nào chịu nổi, cô ấy căm tức nhìn Lãnh Hàn Vũ, không chút lưu tình mà nói: “Lãnh Hàn Vũ, anh điên rồi hả? Vô duyên vô cớ đánh anh ấy làm gì! Không nhìn thấy người ta bị anh đánh thành thế này rồi à?”
Nghe thấy em gái lên tiếng chỉ trích, Lãnh Hàn Vũ chưa từng có giây phút nào giống lúc này, cảm thấy trái tim mình như lọt vào trong băng lạnh, thậm chí còn có thể toát ra cả hơi lạnh.
Lông mày anh ta nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Lãnh Nhược Giai phải tiêu tốn vô số sức lực mới có thể nhìn thẳng anh ta, không muốn để lộ ra một chút e sợ nào.
Bình thường nếu như Lãnh Hàn Vũ dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy đã sớm thua trận rồi, nhưng mà lần này Lãnh Nhược Giai lại tuyệt đối không muốn nhận sai, cũng không muốn chịu thua.
Chuyện này vốn cô ấy cũng không sai, người sai là Lãnh Hàn Vũ mới đúng!
Chuyện do chính anh ta làm sai, tại sao còn có thể dùng loại ánh mắt này để trừng cô ấy.
Lãnh Nhược Giai đã không dám chắc rốt cuộc trong lòng mình là khó chịu nhiều hơn, hay là thất vọng càng nhiều hơn.
Cô ấy không muốn tiếp tục giằng co với Lãnh Hàn Vũ nữa, thế là cô ấy chộp lấy Rew ở bên cạnh bắt buộc phải đi bệnh viện ngay.
“Buông ra, em đưa anh ấy đi bệnh viện.”
Giọng nói của Lãnh Nhược Giai cực kỳ lạnh lùng, tựa như người đứng bên cạnh cô ấy không phải anh trai cô ấy, mà là một người xa lạ.
Không, có lẽ còn không bằng người xa lạ, càng giống như kẻ thù hơn.
Lãnh Hàn Vũ cắn chặt răng, các đốt ngón tay của anh ta dường như cũng đang phát ra tiếng vang.
“Lãnh Nhược Giai!”
Người đàn ông đột nhiên có thái độ khác thường mà rống lên một câu.
Nhưng vẻ mặt của Lãnh Nhược Giai vẫn không hề bị lay động, cô ấy ngẩng đầu lên, trong sự lạnh lùng mang theo loại cảm xúc khiến anh ta cảm thấy xa lạ, giọng nói của cô ấy bình thản hơn rất nhiều so với anh ta.