Chương
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ở trong sân.
Hai người đều tự thay quần áo. Nguyễn Khánh Linh dẫn đầu tiến vào hồ suối nước nóng, sau đó Phạm Nhật Minh cũng tiến vào.
Cả hai đang lặng lẽ ngâm mình trong suối nước nóng, với tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu đang phát ra trong sân.
Nguyễn Khánh Linh thoải mái dựa người vào thành tường đá bên hồ nước. Một lúc sau cô cảm thấy hơi khát. Cô chuẩn bị đứng lên lấy một chai nước trái cây nhưng không ngờ Phạm Nhật Minh đang ngồi bên cạnh cô. Cô bị vấp vào chân anh, lập tức cả người mất thăng bằng, ngã vào trong lồng ngực anh.
Người đàn ông cảm nhận được thân thể nhấp nhô và mềm mại của người phụ nữ trong vòng tay mình, hai mắt mờ mịt. Anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ánh mắt của anh, trong lòng ánh lên vài tia khác thường. Cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ôm eo. Cô cảm thấy lòng bàn tay đang dùng sức ôm eo mình, ôm chặt cả người cô vào lòng.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần.
“Anh… Anh định làm gì…”
Nguyễn Khánh Linh giật mình hoảng sợ. Đôi mắt đen nhánh như nai con ẩn sau lớp sương mù mỏng của cô khiến hơi thở của anh càng thêm bất ổn.
Phạm Nhật Minh không hề đợi cô mở miệng, mà cúi đầu giữ lấy đầu cô rồi hôn lên môi cô thật sâu.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với những lần trước, anh có chút khẩn trưởng, còn có cả sự khát vọng không thể giải thích được. Thậm chí, động tác còn hơi thô lỗ khi anh lấy đi hương thơm và sự mềm mại trong miệng cô.
Nguyễn Khánh Linh chưa bao giờ trải qua một nụ hôn sâu mãnh liệt như vậy. Cô sững sờ một lúc, thậm chí cả thở cũng không dám thở, để cho đôi môi của người đàn ông tùy ý di chuyển, nghiền qua môi cô.bg-ssp-{height:px}
Ngay khi não Nguyễn Khánh Linh trống rỗng, cảm thấy mình sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại.
Anh ôm chặt cô, áp trán mình vào trán cô, ánh mắt nóng rực. Dường như đầu ngón tay của anh cũng vô cùng nóng xuyên thấu vào làn da của cô.
“Đồ ngốc, tại sao ngay cả thở cũng không thở?”
Đột nhiên Phạm Nhật Minh phát ra âm thanh, vừa gợi cảm lại vừa khàn khàn, thậm chí còn mang theo vài phần cưng chiều, mê muội.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh thở mạnh mấy cái, đầu óc mới dần tỉnh táo lại. Lúc này cô lại nghe được Phạm Nhật Minh đang mắng mình. Mặt cô đỏ lên như trái táo căng tròn, hai tay áp vào ngực anh. Cô chợt nhận ra lúc này nửa thân trên của người đàn ông không mặc đồ, tức là cô vừa… Chạm trực tiếp vào cơ ngực của Phạm Nhật Minh.
Với một tiếng “rầm”, dường như cô đã nghe thấy âm thanh núi lửa phun trào, mà ngọn núi lửa đó giờ đang chiếm giữ trong lòng cô.
Nguyễn Khánh Linh sợ tới mức lập tức thu tay về, nhưng cô không thoát khỏi vòng tay của người đàn ông. Lúc này cô nóng lòng muốn tìm một cái lỗ chui vào, muốn đào núi lấp biển, che đi cái cảm giác xấu hổ đang kéo tới này.
Nhưng mà lúc này, Phạm Nhật Minh cũng không khác cô là bao.
Cơ thể mỏng manh của người phụ nữ chuyển động trong vòng tay anh, tuy là vô tình, nhưng như thế còn kích thích hơn là cố ý.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy bất lực vì sự tự chủ của mình.
Phạm Nhật Minh lại cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, sau đó mới buông cô ra.