Từ khi Nguyễn Khánh Linh xuất viện, cô trở về
nhà nhưng không gặp Phạm Nhật Minh.
Cô hỏi chú Hùng, nhưng chú Hùng cũng không biết Phạm Nhật Minh đang ở đâu.
Nguyễn Khánh Linh bắt đầu ngẫm lại chuyện trong bệnh viện ngày hôm đó, những điều cô nói với Phạm Nhật Minh có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.
Hơn nữa, xưa nay anh không muốn người
khác can thiệp vào chuyện riêng của mình...
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.
Nhìn dòng chữ xuất hiện trêи màn hình điện
thoại, cô không khỏi biến sắc.
Nguyễn Khánh Linh hít sâu rồi trả lời điện thoại: "Bố ạ?"
“Khánh Linh" Ông Cường ở đầu bên kia điện thoại vội nói: "Cổ phiếu của công ty tối hôm qua giảm mạnh, tất cả đều xuống dốc, còn các cổ đông, bây giờ đã có hai người thoái vốn rồi. Trong buổi họp sớm nay, / số cổ đông đã rục rịch muốn thoái vốn!"
“Còn bên thông gia thì bố có gọi cho ông ấy nhưng ông ấy vẫn còn muốn xem tình hình như thể nào. Khánh Linh! Chuyện này con nhất định phải giúp bố.."
“Bố!” Nguyễn Khánh Linh bình tĩnh ngắt lời: "Chú đã ra quyết định như vậy rồi, con cũng
không thể giúp gì được cho bố nữa"
“Không phải Nhật Minh là cháu trai của ông
ấy sao? Bọn họ hẳn là có quan hệ rất thân thiết với nhau! Con nói với Nhật Minh đi xin xỏ giúp bố
đi..."
Cach
Nguyễn Khánh Linh giập máy, tức giận đứng lên.
Đã làm nhiều việc vô lương tâm như vậy, ông
ta còn mặt mũi kêu mình giúp đỡ ư?
Trước đây cô luôn bị giam giữ trong bóng tối, luôn cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của mình nên mới ngu ngốc giúp ông ta hết lần này đến lần khác. Bây giờ lại muốn cô giúp ông ta một lần nữa sao? Điều đó là không thể:
Nguyễn Khánh Linh không ngờ rằng, cô vừa cúp điện thoại, ông Cường đã vội vàng chạy đến biệt thự tìm cô.bg-ssp-{height:px}
“Khánh Linh!”
Ông Cường vốn dĩ muốn xông thẳng vào trong nhà, nhưng lại bị chú Hùng ngăn lại, đành thấp thỏm đứng đợi ở phòng khách.
Một lúc sau mới thấy cô xuất hiện, ông ta kϊƈɦ động đứng lên gọi tên cô.
Nguyễn Khánh Linh nhìn chú Hùng nói: "Chú Hùng, chú đi ra trước đi."
Sau đó, cô ngồi xuống đối diện với bố mình
"Khánh Linh.." Không hiểu sao bây giờ khi ông nhìn cô, cảm thấy cô như có gì đó thay đổi, không còn nhiệt tình với ông như xưa nữa.
Không phải là do chuyện lần trước ở bệnh viện chứ?
Ông Cường đoán già đoán non, lo lắng đưa tay xoa xoa đùi, trêи mặt gượng nở một nụ cười.
“Mà Khánh Linh này, mấy ngày nay bố bận, cũng chưa hỏi thăm con sau khi kết hôn thế nào? Nhật Minh chắc là đối xử với con rất tốt đúng không?"
"Con mới vào viện cấp cứu mấy ngày trước, hôm qua mới xuất viện" Nguyễn Khánh Linh nói
bằng vẻ mặt lạnh tanh.
Bị lời nói của cô làm cho á khẩu, ông Cường hậm hực nói: "...Thật sao? Bây giờ chắc cơ thể con cũng đã hồi phục lại rồi nhỉ?"
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh chưa kịp trả lời thì ông ta đã lập tức nói tiếp: "Khánh Linh, tình hình công ty của bố dạo này không được tốt...Vừa nãy gọi điện cho con để nói chuyện, nhưng tín hiệu không tốt, điện thoại đột ngột bị ngắt... Bố suy nghĩ rất nhiều rồi, tốt nhất bố nên gặp riêng con để nói về chuyện này.”
“Là con gác điện thoại trước."
Nguyễn Khánh Linh nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của bố mình và chậm rãi nói: “Bố, khi con kết hôn, họ đã giúp chúng ta một lần rồi, bây giờ công ty lại khủng hoảng, bố nên đến phòng quan hệ công chúng của công ty, không phải là tìm đến
con."
Nhìn vẻ mặt thờ ơ của con gái, ông Cường hừ một tiếng rồi đứng lên.
“Khánh Linh! Sao con có thể nói với bố như vậy? Mục đích ban đầu bố gả con cho Nhật Minh là như thế nào, con quên rồi sao?"
Giọng ông ta chùng xuống.
Nguyễn Khánh Linh biết rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, nhưng cô không hề dao động, càng tỏ ra thờ ơ: "Những khó khăn của bố do bố tự tạo ra, không phải lúc nào bố gây ra chuyện cũng có người giúp bố xử lý được."
Nói xong, không đợi ông trả lời, Nguyễn Khánh Linh đã gọi cho chú Hùng: "Chú Hùng, chú tiễn khách đi".