Chương
Cô cảm thấy hơi mờ mịt. Dù sao thì, mặc dù cô thích các động vật nhỏ, thế nhưng từ nhỏ đã bị cấm nuôi thú cưng, nên cô lo rằng mình sẽ không chăm sóc được hai con mèo này.
Lúc này, chú Hùng lập tức lên tiếng: “Mợ chủ yên tâm, bây giờ bọn chúng sẽ được đưa đến phòng khám thú y để kiểm tra sức khỏe toàn diện, chích ngừa. Cháu không cần lo lắng về việc có kinh nghiệm hay không đâu, đến phòng khám rồi bác sĩ sẽ nói cho cháu biết cụ thể nên chăm sóc bọn chúng như thế nào.”
“Ồ vâng, cảm ơn chú Hùng.”
Sau khi được ông ấy nhắc nhở, gương mặt Nguyễn Khánh Linh lại một lần nữa giãn ra. Cô ôm Lông Trắng đứng lên, sau đó nhìn Phạm Nhật Minh hỏi: “Anh có thể ôm Gỗ Mun được không?”
Phạm Nhật Minh khựng lại mấy giây, thực ra trong lòng anh đang kháng cự.
Nguyễn Khánh Linh thích mấy động vật nhỏ như thế này, nhưng anh thì không thích. Sở dĩ trong nhà này có nuôi hai con mèo, chẳng qua là vì cô thích mà thôi, vả lại…
Phạm Nhật Minh nhìn con mèo màu đen tuyền kia, trong lòng sinh ra chút ghét bỏ với nó. Con mèo này còn chưa được khử trùng nữa, trên cơ thể nó có bao nhiêu côn trùng chứ? Bẩn chết đi được!
Nhưng mà, khi nhìn vào gương mặt mang theo vẻ kì vọng của Nguyễn Khánh Linh, anh cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì mà lại thật sự đưa tay ra bế con mèo kia lên.
Nguyễn Khánh Linh lại càng cười tươi hơn, cô và Phạm Nhật Minh đứng chung một chỗ, thỏa mãn nhìn hai con mèo trong lòng hai người, hơi cao giọng nói: “Được rồi, bây giờ đưa bọn chúng tới bệnh viện đi!”
Nguyễn Khánh Linh nhìn hai con mèo, gương mặt cười vừa sạch sẽ vừa ngây thơ.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, trong nháy mắt đột nhiên không còn ghét bỏ con mèo đen trong tay nữa.
Hai người cùng nhau tới phòng khám thú y, bởi vì hôm nay là ngày chủ nhật, cho nên ở phòng khám thú cưng có rất nhiều người, khi Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đến chỉ có thể đứng xếp hàng chờ bên ngoài.bg-ssp-{height:px}
Thế là bọn họ tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, thỉnh thoảng Nguyễn Khánh Linh sẽ đưa tay ra trước ngực Phạm Nhật Minh, đùa giỡn với Gỗ Mun trong vòng tay anh. Gỗ Mun rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng nó sẽ lấy móng vuốt của mình cào cào lên tay cô.
Phạm Nhật Minh nhìn cô và hai con mèo chơi với nhau vui đến mức quên hết cả mọi thứ xung quanh, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến anh, khiến anh thấy hơi bất mãn, nhưng mà cũng ngại nói thẳng ra với cô, cho nên chỉ có thể nhìn cô chằm chằm, cùng với hai con mèo nghịch ngợm trong vòng tay hai người.
Anh vừa nhìn, vừa âm thầm nghĩ, chơi cùng với hai con mèo này vui như vậy sao?
Chẳng qua là, anh cứ nhìn nửa bên mặt thanh thoát xinh đẹp của cô gái ngồi bên cạnh mình một lúc lâu cũng không cảm thấy bực bội hay nhàm chán.
Đột nhiên, có một người gọi đến tên Phạm Nhật Minh, trong giọng nói của người đó còn có chút không chắc chắn.
Nghe thấy vậy, hai người đều ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh kia phát ra.
Đập vào mắt họ là một cô gái mặc quần áo xa hoa khoa trương, trên mặt cô ấy là lớp trang điểm rất tinh xảo, ngũ quan cũng không tệ, nhưng nụ cười quá lố trên gương mặt cô ta lại khiến cho khí chất tự nhiên của cô ta bị giảm bớt.
Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy nhìn cô ta có vẻ rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra được mình đã gặp cô ta ở chỗ nào.
Phạm Nhật Minh liếc nhìn cô ta một cái, không hé răng nửa lời.