Chương
Làm gì có thư ký nào dám nói chuyện như thế này với cô ta chứ? Quả thật là không biết tự lượng sức mình mà!
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh cũng không có kiêng nể cô ta, cô bình thản lặp lại lời nói một lần nữa: “Tôi nói, loại chuyện xách đồ như thế này, không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
“Nguyễn Khánh Linh!” Khả Như tức giận đùng đùng, mắng: “Bây giờ cô chẳng qua chỉ là một thư ký mà thôi! Chuyện gì nên làm không phải do cô nói là được!”
Nghe như vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng không nể tình mà trả lời lại: “Tôi nên làm gì, hình như cũng không phải do cô nói là được, đúng không?”
Cô nhớ rõ lúc đó ở bệnh viện thú y người phụ nữ này đã hù dọa mèo của cô, thậm chí đối với chó của mình cũng mắng, không có tình yêu thương một chút nào, vả lại còn không có tố chất nữa chứ.
Đối với loại người như thế này, Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ cũng không muốn để ý đến.
Nếu như đổi thành người khác, đương nhiên cô sẽ giúp thông báo một tiếng, việc xách đồ này cũng có thể luôn, nhưng mà nếu người đến là Khả Như thì lại khác.
Thế là, Nguyễn Khánh Linh dứt khoát tiếp tục nằm gục xuống bàn, không tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trước mặt này nữa, càng nói nhiều với cô ta càng hạ thấp đẳng cấp của mình.
Khi Khả Như nhìn thấy thái độ hờ hững thế này của cô thì tức sôi máu, nhưng lại không có cách nào bắt cô xách, liếc nhìn cái túi giấy trên bàn bên kia một chút, cô ta cắn môi, không tình nguyện mà lùi một bước, nói: “Không xách giúp thì không xách giúp, vậy cô giúp tôi vào nói với Phạm Nhật Minh một tiếng đi.”
Cô ta không cam tâm tình nguyện mà thỏa hiệp.
Thứ trong túi giấy chính là cua đồng, bây giờ vẫn còn nóng, nếu như cô ta còn giằng co với Nguyễn Khánh Linh nữa, chờ đến khi cua đồng nguội rồi thì ăn cũng không còn ngon nữa, cô ta cũng không thể để cho Nguyễn Khánh Linh phá hủy kế hoạch của mình.
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta một chút, chỉ thấy vẻ mặt của người phụ nữ này cũng không còn vênh váo hung hăng như vừa nãy nữa, suy nghĩ một hồi, ung dung từ từ đứng lên nói cho Phạm Nhật Minh.bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Khánh Linh đi vào văn phòng, nhìn Phạm Nhật Minh một cái, dùng giọng điệu không mấy vui vẻ mà nói: “Khả Như đến rồi.”
Bởi vì lúc nãy cô đi vào thì cửa đã được mở ra rồi, cho nên, còn không đợi Phạm Nhật Minh trả lời, Khả Như ở bên ngoài đã tự mình đi vào, trong tay cô ta cầm theo một cái túi, đi đến chỗ Phạm Nhật Minh, giày cao gót trên chân nện xuống đất, vang lên tiếng cộc cộc.
“Nhật Minh, em biết anh thích ăn cua đồng nên cố ý sai người từ chuyển từ Nam Hồ đến đó, mới vừa ra nồi đó nha, ăn rất ngon ấy, anh mau đến nếm thử đi.”
Nói rồi Khả Như liền vui vẻ mở hộp giấy ra, lấy cua được đóng gói kỹ càng ở bên trong ra, cô ta còn rất cẩn thận chuẩn bị thêm một hộp cơm nữa.
Chỉ là lúc này cô ta không chú ý đến sự thay đổi trên mặt của người đàn ông.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh chán ghét Khả Như, thế nhưng lúc cô ngửi thấy mùi cua đồng bay đến, nhịn không được mà khịt khịt cái mũi, thật thơm!
Cô đột nhiên cảm thấy khả năng bài tiết nước miếng của mình đột nhiên tăng.
Cơn đói bụng vừa bị cô đè xuống bây giờ lại trỗi dậy, càng ngày càng tăng.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy mấy con cua đồng này, lúc đầu trong lòng đã cảm thấy không vui, đang chuẩn bị từ chối, nhưng khi anh thấy Nguyễn Khánh Linh đang vỗ vỗ miệng, trong lúc nhất thời lời từ chối lại không nói ra miệng.
Quả nhiên, một giây sau, Nguyễn Khánh Linh liền nhìn qua Phạm Nhật Minh, vẻ khát vọng trong mắt vô cùng rõ ràng.
Cô muốn ăn…