Chương
Chỉ có điều…
Cô biết phải đi đâu để tìm một người vừa sống kín đáo lại vừa có chuyện để kể đây?
Nguyễn Khánh Linh bấy giờ đang ngồi xếp bằng trong phòng khách nghĩ tới nghĩ lui, tiếc là có nghĩ cỡ nào cũng không nặn ra được kết quả.
Lúc này, chú Hùng bưng một mâm trái cây đến, trông thấy cô đang sầu não bèn hỏi, “Cô chủ, cô làm sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh nói là gặp phải vấn đề trong quá trình sáng tác.
Chú Hùng nghĩ một lát rồi khuyên, “Cô chủ, cháu đang gặp nút thắt trong quá trình sáng tác đấy, cứ ở trong nhà suốt thì rất khó nảy ra linh cảm, hay là cháu ra ngoài đi dạo một lát đi, tiện đường đi hít thở không khí rồi tìm linh cảm luôn.”
Nghe vậy, tự nhiên Nguyễn Khánh Linh như được khai sáng.
Đúng rồi, cô cứ ở trong nhà suốt chắc chắn là không thể nảy ra cái gì nổi được, vậy thôi thà cứ ra ngoài đi dạo một lát xem sao.
Vậy là Nguyễn Khánh Linh mỉm cười cảm ơn lời đề nghị của chú Hùng, lúc đang định đi thì một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, cô cần gì phải đi ra đường tìm linh cảm kia chứ? Chẳng phải ngay trước mắt đã có một linh cảm tuyệt diệu đây rồi sao?
“Chú Hùng!”
Nguyễn Khánh Linh kêu lên, vội gọi chú Hùng đang sắp sửa đi mất quay lại.
“Cô chủ, cháu còn chuyện gì à?” Chú Hùng ngạc nhiên, khi ông thấy nụ cười tươi rói trên gương mặt của Nguyễn Khánh Linh thì trong bụng không khỏi thấy rộn lên một cái.
“Chú Hùng, chú lại đây trước cái đã, cháu muốn hỏi chú một chuyện này.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong, thấy chú Hùng đã về lại, cô nở nụ cười mời ông ngồi xuống, liền sau đó cô nói, “Chú Hùng, cháu đang nghĩ, không biết cháu có thể phỏng vấn chú được không…”bg-ssp-{height:px}
Chú Hùng nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, “Phỏng vấn chú ư?”
“Đúng rồi ạ, bởi vì cháu luôn cảm thấy chú thật sự là một người rất bí ẩn, vậy nên với quyển sách này, cháu định sẽ lấy chú làm hình mẫu để bắt tay vào viết, chú thấy được không ạ?”
Nguyễn Khánh Linh với vẻ mặt ngây thơ trong sáng của thiếu nữ, nhất thời lại khiến người ta không làm sao từ chối được.
“Chú có thể cho cháu biết chú đến nhà họ Phạm khi nào không, và … chú đã từng có người yêu chưa ạ?”
Nguyễn Khánh Linh hào hứng hỏi.
Tuy nhiên, ánh mắt chú Hùng lại có chút phức tạp. Ông nắm chặt tay, ho hai tiếng rồi áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thưa cô, tôi chỉ là một ông già bình thường. Không có gì thú vị cả. Cô nên tìm người khác thì hơn. ”
Nghe Chú Hùng nói vậy, Khánh Linh có chút thất vọng, nhưng cô cũng không muốn ép buộc ông nên đành gật đầu, nói với chú Hùng: “Không sao, cháu vẫn muốn cảm ơn vì lời khuyên của chú.”
“Dạ.”
Chú Hùng nhìn nụ cười trong sáng và hiền hậu của cô gái, vừa rồi ông hơi buồn một chút, nhưng bây giờ lại vui vẻ đến mức khó hiểu nên không khỏi mỉm cười, ông cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu chủ thật sự đã tìm được một cô gái tốt bụng và chu đáo.
Vì không thể phỏng vấn chú Hùng nên Khánh Linh phải ra ngoài tìm cảm hứng.
Lúc này, Lê Tuấn bước vào cửa hàng giày thể thao ở trung tâm mua sắm lớn nhất Hải Phòng.
“Xin lỗi, cửa hàng bạn có cỡ giày ba mươi bảy cho mẫu này không ạ?” Lê Tuấn lịch sự hỏi.