Chương
Lúc này, anh mắt anh lóe lên một tia tiếc nuối. Nếu Khánh Linh vẫn chưa lập gia đình thì thật tốt.
Cô vẫn có dáng vẻ hồn nhiên dù nhiều năm trôi qua, vẫn chưa từng thay đổi.
Bỗng nhiên, Lê Tuấn đối diện với đôi mắt đen khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh, thân hình anh như bị đông cứng.
Phạm Nhật Minh ngồi xuống ở trạm nghỉ ngơi, suy nghĩ phức tạp.
Lê Tuấn luôn tìm cách tới gần Nguyễn Khánh Linh, thậm chí lần trước ở Anh, sáng sớm anh ta đã chạy tới đưa giày, khi anh còn chưa đến, anh ta đã đưa Khánh Linh đến trường đến trường để tranh luận.
Điều này rõ ràng không để anh vào mắt.
Mà cuộc đua ma-ra-tông này, Lê Tuấn chẳng khác nào gợi cho anh một hàm ý.
Phạm Nhật Minh nắm chặt tay, cảm thấy có chút hối hận vì trước đây không tham gia cho cuộc thi ma-ra-tông.
Nếu làm thế, người cùng Khánh Linh chạy trong cuộc thi làm sao đến lượt Lê Tuấn.
Lúc này, bác Từ xuất hiện, dừng xe, ông nhìn thấy bóng lưng Phạm Nhật Minh có chút cô đơn. Vì thế, ông vội vàng đi lên lấy chăn phủ lên đùi Phạm Nhật Minh, an ủi nói: “Cậu chủ, cậu đừng lo lắng, mợ chủ sẽ không sao.”
Nhưng mà Phạm Nhật Minh cũng không biết tại sao, lúc này miệng đột nhiên cứng lại, tỏ ra lạnh nhạt nói: “Tôi không lo lắng cho cô ấy.”
Nghe vậy bác Từ cười thầm, cảm thấy cậu chủ sau khi ở chung lâu cùng mợ chủ cũng trở nên trẻ con, rõ ràng lo lắng cho cô, nhưng cố tình cứng miệng nói không quan tâm.
Nhưng mà Bác Từ nhìn hai chân Phạm Nhật Minh cảm thấy có chút đnags tiếc.
Mợ chủ thích chạy bộ, thực ra cuộc thi ma-ra-tông này, cậu chủ hoàn toàn có thể đăng ký nhưng chân cậu thì lại không được, từ sau khi xảy ra vụ tai nạn lúc còn trẻ, tuy rằng hiện tại đã khỏi hẳn, nhưng chân cậu cũng không thể chạy đường dài.bg-ssp-{height:px}
Cho nên mới để cậu chủ nhà họ Lê có cơ hội.
Khi bác Từ đang chìm trong suy nghĩ của mình, Phạm Nhật Minh đột nhiên gọi ông: “Bác Từ, bác cùng huấn luyện viên đến trạm nghỉ ngơi tiếp ứng cho Khánh Linh, cháu đến trạm dừng chờ cô ấy.”
“Được.”
Bác Từ đồng ý.
Phạm Nhật Minh lấy chăn ra đứng dậy, lúc bọn họ đi vào bãi đậu xe, ngoài ý muốn thấy một cô gái.
Nguyễn Khánh Nga đúng lúc đang đậu xe, trong tay cầm cái túi nhỏ, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt thay đổi u ám.
Cô xuống xe, đi phía trước xe của bọn họ mà không nhận ra.
“Đó không phải em gái mợ chủ sao?”
Bác Từ cảm thấy kì lạ: “Cô ấy tới đây làm gì?”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô không nói gì, vẻ mặt không rõ.
Nguyễn Khánh Nga đi tới điểm bắt đầu cuộc thi, phát hiện không thấy bóng dáng tuyển thủ, cô nghĩ mình chắc là đã đến muộn, bọn họ đã bắt đầu chạy, vì thế cô gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta tới đón cô, cô định đi thẳng dọc theo tuyến đường đua, đuổi theo bọn họ.