Chương
Dứt lời, Lê Tuấn cũng rời đi không ngoảnh lại.
Nguyễn Khánh Nga nhìn hai người rời đi, trong nháy mắt cảm thấy bản thân như rác rưởi, ai ai cũng ghét bỏ, mà nguyên nhân họ ghét bỏ cô ta, tất cả đều bắt đầu từ Nguyễn Khánh Linh.
Hơn nữa, còn là trong tình huống cô ta không có làm điều gì hại đến Nguyễn Khánh Linh!
Nguyễn Khánh Nga cắn chặt môi dưới, cắn đến mức cô ta cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, nỗi tức giận trong lòng cô ta mới có thể giảm bớt, nhưng mà sự căm ghét của cô ta với Nguyễn Khánh Linh, từ ban đầu chỉ đơn thuần là không muốn gặp mặt, dâng lên thành hận không thể khiến cho cô chết ngay tại chỗ!
Phạm Nhật Minh đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, cô vẫn nhìn anh đầy nghi ngờ, không nhịn được liền hỏi: “Rốt cuộc thì anh đến đó làm cái gì thế?”
Thần thần bí bí như thế.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại cảm thấy không cần phải… nói cho cô biết, vì thế, anh ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của cô, hơi nghiêng người, cố ý sáp đến hỏi: “Sao thế, em lo là tôi tìm học trưởng của em tính sổ hả?”
Tự dưng bị anh sát tới gần thế, làm cho Nguyễn Khánh Linh mặt đỏ tai hồng. Cô nghiêng đầu qua bên, đẩy nhẹ hắn ra, hơi ngượng ngùng nói: “Anh nói gì thế… em hỏi linh tinh thôi ấy mà.”
Phạm Nhật Minh che dấu ý cười dưới đáy mắt, nói: “Anh cũng chỉ nói đùa chuyện cũ thôi ấy mà.”
Thấy Phạm Nhật Minh lại chơi xấu, Nguyễn Khánh Linh dẩu miệng, muốn đứng dậy, “Anh bảo không hoà thuận… Á..”
Cô còn chưa đứng lên, từ hai đùi đến mắt cá chân, đều đau như vỡ ra vậy, đau không chịu nổi, Nguyễn Khánh Linh lập tức ngồi xuống, nhăn mặt nghiến răng vì đau.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh không nói hai lời, lập tức bế công chúa, gọi luôn chú Hùng lái xe đến.
Nguyễn Khánh Linh được ôm như thế, vừa thấy ngượng ngùng vừa thấy thẹn thùng.
Cô vừa chạy hết bốn mươi hai km, trên người đều là mùi mồ hôi, mà người đàn ông này có bệnh sạch sẽ, Nguyễn Khánh Linh nhớ rõ ràng, cô kéo nhẹ quần áo Phạm Nhật Minh, nhỏ giọng bảo: “Trên người em có mùi mồ hôi, anh thả em xuống đi.”bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông nhìn cô, nói: “Ngủ cũng ngủ rồi, không có gì để ghét hết.”
Nghe anh nói thế, Nguyễn Khánh Linh bị anh làm đứng hình luôn, trong thời gian ngắn không biết giải thích thế nào mới được.
Đúng lúc ấy, chú Hùng lái xe lại đây, Phạm Nhật Minh ôm cô lên xe.
Dù ngồi lên xe rồi, người đàn ông này cũng không có ý định thả cô xuống, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được trộm nhìn anh, nhưng cô chỉ dám nhìn phần cằm anh, đường cong lạnh lùng sắc bén.
Nguyễn Khánh Linh có chút rung động.
Người đàn ông này, đẹp trai quá… Đến cằm cũng hoàn hảo thế, có thể thấy thượng đế bất công thế nào.
Chẳng qua, mùi trên người cô không dễ chịu chút nào, vừa nãy mồ hôi như mưa, trên người anh cũng dính mùi rồi, mồ hôi thì lau được nhưng mùi thì vẫn còn.
Hơn nữa, trước khi Nguyễn Khánh Linh khổ sở trả hết nợ, ở chung với người đàn ông này, điều cô nhớ nhất là bệnh sạch sẽ của anh, cũng làm cô bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Nhưng mà, sao bây giờ anh không chê mình nhỉ?
Nguyễn Khánh Linh lại muốn nói lại câu vừa nãy cô nói với anh trước khi bị anh ôm lên xe.
Ngủ cũng ngủ rồi…