Chương
Phạm Nhật Minh vốn đang làm việc, thế nhưng bị cô quấy nhiễu ầm ĩ như thế thì chộn rộn trong lòng, đương nhiên không còn hứng thú làm việc nữa.
Anh đứng dậy đi qua phòng Nguyễn Khánh Linh, mở cửa phòng ra.
Cô đang nằm trên giường kêu trời kêu đất thì ngay sau đó, thấy Phạm Nhật Minh vác cái mặt hầm hầm bước vào làm cô sợ hết hồn.
“Em ồn quá, ảnh hưởng tôi làm việc.”
Phạm Nhật Minh lên tiếng đầy tức giận.
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy thế thì bĩu môi, cau mày xin lỗi, “Ngại quá, tôi không làm ồn nữa là được đúng không…”
Nói xong, giọng của cô lại bé thêm tí nữa, sau đó tủi thân lẩm bẩm, “Tôi cũng có muốn đâu… Tại trên người đau quá thôi mà…”
Phạm Nhật Minh thấy cô đau đến nỗi rơm rớm nước mắt, trông đáng thương vô cùng, lúc cô nhìn anh trông cứ như một con cún nhỏ bị chủ nó bắt nạt vậy, làm anh không khỏi thấy mềm lòng, thế nhưng vẻ mặt anh lại không hề thay đổi chút nào.
Anh bước qua, đẩy Nguyễn Khánh Linh ngã hẳn xuống giường.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh hoảng hốt trong lòng, cô vội túm chăn, la lớn, “Phạm Nhật Minh anh định làm cái gì đấy? Anh không được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy đâu!”
Ai dè, người đàn ông kia nhìn cơ thể không khác gì tàn phế của cô từ trên xuống dưới một lượt với vẻ mặt có phần ghét bỏ, rồi nói, “Hiện giờ em có khác gì nửa tàn phế đâu, không triển khai được tư thế nào hết, vậy nên yên tâm đi, tôi không lợi dụng lúc em gặp khó đâu.”
Nói xong, anh xốc cái chăn mà Nguyễn Khánh Linh đang nắm chặt lên, bế cô lên mà không cần tốn bao nhiêu sức, sau đó lật lại, để cô nằm quay lưng lại về phía anh.
Tư thế này làm cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vừa lo vừa bối rối.
Phút chốc cô có cảm giác mình không khác gì con cá đang nằm trên thớt, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, đã vậy cái người muốn làm gì thì làm với cô lại còn là Phạm Nhật Minh.bg-ssp-{height:px}
“Anh làm cái gì thế hả!”
Nguyễn Khánh Linh giãy dụa muốn xoay người lại, không ngờ vận động mạnh quá ảnh hưởng đến cả người, tức thì cô đau đến nỗi kêu ra tiếng, nằm thẳng cẳng trên giường, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn nổi.
Phạm Nhật Minh thấy thế cũng không biết phải nên mắng cô hay nên cười cô nữa.
“Nếu em không sợ đau thì cứ giãy tiếp xem nào.”
“…”
Lại bắt nạt người ta!
Nguyễn Khánh Linh há miệng, cô gắng chịu đau, trong lòng không khỏi lén mắng nhiếc tên đàn ông này.
Có điều là, cô còn chưa kịp nghĩ ngợi bao nhiêu, bàn tay của anh bỗng dưng đã đáp lên lưng cô.
Ngay sau đó, những tiếng kêu gào đau đớn thấu tận trời xanh vang lên từ phòng Nguyễn Khánh Linh, ngay tức khắc đánh động đến chú Hùng đang ở dưới lầu, tim ông đập mạnh, vội gác công việc đang làm lại chạy lên lầu kiểm tra.
Ông dừng lại trước cửa phòng Nguyễn Khánh Linh, gõ cửa hỏi, “Cô chủ, cô làm sao thế?”
Một lúc sau thì nghe Phạm Nhật Minh nói: “Cô ấy không sao, chú có việc gì thì cứ đi trước đi.”
Nghe được giọng nói của anh thì chú Hùng cũng yên tâm hơn một chút, cho nên chú thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.