Chương
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán là bị viêm phổi do sốt cao, cần phải truyền nước và nằm viện.
Nguyễn Khánh Linh đi làm thủ tục nhập viện, Lăng Huyền ở lại phòng bệnh, y tá tiêm thuốc cho cô ấy xong, liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc đó, Nguyễn Khánh Linh hỏi cô ấy: “Tại sao cậu không về nhà mà ở?”
Lăng Huyền lắc đầu: “Tớ không muốn về, ở trong khu kí túc xá mà trường học bố trí, có đi làm hay nghỉ làm cũng thuận tiện hơn.”
“Thế bố mẹ cậu có biết cậu bị ốm rồi không? Có cần thông báo cho bọn họ không?”
Nguyễn Khánh Linh gợi ý.
Nào ngờ, Lăng Huyền rất nhanh chóng lắc đầu: “Không cần nói với bọn họ đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh tuy thấy rất kì lạ nhưng cũng không nói ra, nói cho cùng, đây là quyết định của bản thân Lăng Huyền, chắc chắn phải có lý do riêng của cô ấy.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Nguyễn Khánh Linh vang lên.
Cô lấy ra xem, vẻ mặt sáng lên.
Tin nhắn đó được Trần Quốc Nam gửi tới.
Chính là người nghệ nhân làm gốm truyền thống mà trước đây Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn liên lạc, cô định nhờ tìm đến ông để viết một câu chuyện có thật.
Chỉ là, Trần Quốc Nam là người vô cùng thần bí, cô đã tốn công đi đến ba lần, người nghệ nhân này đều không có ở đó, vậy mà lần này, ông lại chủ động gửi tin nhắn, nói rằng bây giờ mình rảnh, mời cô đến một chuyến.
Nguyễn Khánh Linh vừa phấn khích, vừa có chút căng thẳng.bg-ssp-{height:px}
Lăng Huyền lúc này truyền nước xong, khí sắc cả người trông cũng ổn hơn không ít, cô ấy nhìn thấy biểu cảm trên mặt Nguyễn Khánh Linh, vì vậy liền nửa đùa nửa thật hỏi: “Người đàn ông nào gửi tin nhắn cho cậu mà cậu vui thế hả?”
“Trần Quốc Nam, là nhân vật nguyên mẫu của một cuốn sách mà gần đây tớ đang nung nấu ý tưởng.”
Nguyễn Khánh Linh kể cho cô ấy nghe về ngọn ngành câu chuyện, trong nháy mắt Lăng Huyền liền hiểu ra, vậy nên cô ấy cười nói: “Thế bây giờ cậu còn lề mề chậm chạp thế làm gì? Mau mau qua đó đi, người ta không dễ gì mới có thời gian rảnh.”
“Nhưng mà sức khỏe của cậu …” Nguyễn Khánh Linh do dự, cô nhìn Lăng Huyền, có chút không yên tâm.
Lăng Huyền lại xua xua tay với cô, nói: “Không sao, cậu đi đi, bây giờ tớ đã ổn hơn nhiều rồi.”
Nhìn sắc mặt quả thật đã có chuyển biến tốt của cô ấy, Nguyễn Khánh Linh cũng dần dần yên tâm, cô quay người, lấy áo khoác mặc vào: “Vậy tớ đi trước đây, cậu ngoan ngoãn truyền nước đi, tớ sẽ về muộn một chút, có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”
“Được, tớ biết rồi.”
Nguyễn Khánh Linh rời đi, cô vừa mới ra khỏi phòng bệnh, liền đụng phải một gương mặt quen thuộc.
Cô kinh ngạc gọi anh ta: “Anh Nghị, anh về nước rồi sao?”
Trần Hữu Nghị nhìn thấy cô, rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ, anh ta cười nói: “Đúng rồi, mẹ tôi bị ốm, tôi về thăm bà ấy.”
Nói xong, anh ta lại nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái rồi hỏi: “Cô thì sao? Có bạn bị ốm sao?”
Lúc đó, trong đầu Nguyễn Khánh Linh bỗng lóe lên một ý nghĩ, cô nhìn Trần Hữu Nghị với một vẻ mặt đầy hi vọng, nói: “Đúng rồi, Lăng Huyền bị ốm, anh có nhớ cô ấy không? Chính là lần trước ở biệt thự suối nước nóng …”