Chương
Ai ngờ rằng cuộc điện thoại này của Trần Quốc Nam là để tạ lỗi với cô.
Bởi vì mẹ của anh đang ở nước ngoài lâm bệnh nặng phải nằm viện, anh phải đi nước ngoài một thời gian, còn về việc bao giờ quay lại thì không thể xác định được, cho nên đành phải dừng cuộc phỏng vấn giữa anh và Nguyễn Khánh Linh lại.
Nguyễn Khánh Linh tuy cảm thấy mất mát nhưng không thể cứ níu kéo người ta không buông được, dù sao cũng là mẹ ruột lâm bệnh, anh đương nhiên không thể vắng mặt.
Sau khi cúp máy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi cảm thấy nản lòng, cô chán nản ngồi trên sô pha, vừa thở dài vừa suy nghĩ về đối tượng phỏng vấn.
Trần Quốc Nam đã không phỏng vấn được rồi, thế thì cô vẫn là đi phỏng vấn người thành công trên thương trường vậy.
Nhưng mà, những người ngày hôm qua cô nhắc tới, Nguyễn Khánh Linh lại không muốn có quá nhiều sự qua lại với họ, tránh gặp phải những phiền phức không đáng có, cô không khỏi hơi đau đầu, làm thế nào đây, lần này phải tìm ai để viết chuyện đây?
Lúc này, những lời Phạm Nhật Minh nói ngày hôm qua bỗng nhiên len lỏi trong đầu cô.
Lần đó anh có thể không chớp mắt mà bỏ vốn đầu tư vào tập đoàn nhà họ Nguyễn, chắc chắn chính anh cũng là một doanh nhân thành đạt, hơn nữa, thân phận của anh đúng là cũng rất thần bí, nếu thật sự để anh làm nhân vật chính để mở đầu câu chuyện thì chắc chắn cô sẽ viết rất hay.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh không kìm nén được mà bắt đầu nghĩ ngợi.
Thế nhưng cô lại nghĩ nếu người đầu tư thần bí kia thực sự chấp nhận, vậy thì sự tiếp xúc của cô và anh ta sau này chắc chắn sẽ rất nhiều, hơn nữa, hai người họ chắc chắn sẽ phải gặp mặt, nếu chỉ thông qua điện thoại thì cũng không tiện cho việc viết lách của cô.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Khánh Linh lại không khỏi tò mò, người đầu tư thần bí kia, rốt cuộc là trông ra sao, còn nữa, anh ta bao nhiêu tuổi, có thể không chênh lệch với mình bao nhiêu không? Hay là giống như Trần Quốc Nam vậy, chăm sóc bản thân rất kĩ lưỡng, nhân cách lại tốt nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Khánh Linh liền phát hiện, bản thân mình đối với người này càng ngày càng có hứng thú.bg-ssp-{height:px}
Thế là cô không chút do dự cầm điện thoại lên gửi cho anh M tin nhắn : “Chào anh, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, bây giờ anh có thời gian không?”
Vượt ra khỏi dự liệu của Nguyễn Khánh Linh, đầu bên kia rất nhanh chóng trả lời: “Có, có chuyện gì?”
Vậy là Nguyễn Khánh Linh bèn đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại cụ thể cho người đầu tư thần bí kia, sau khi cô gửi tin nhắn đi thì không khỏi hơi căng thẳng, lòng bàn tay còn chảy mồ hôi: “Cho nên tôi muốn thay đổi đối tượng phỏng vấn thành anh có được không?”
Phạm Nhật Minh nhìn những dòng này, anh căn bản không hề do dự, gõ ngay một chữ: “Được.”
“Cảm ơn anh!”
Thấy anh trả lời thoải mái như vậy, sự tự tin của Nguyễn Khánh Linh lại tăng thêm chút, tiếp sau đây phải hẹn thời gian gặp gỡ với anh.
“Vậy thì lúc nào anh có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé.”
Nguyễn Khánh Linh nhắn tin qua cho anh.
Thế nhưng anh M lại đợi một lát rồi mới trả lời cô: “ Tôi sẽ sắp xếp rồi báo với cô sau.”
“Được.”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh chỉ mải vui mừng mà không chú ý đến lời của người đầu tư thần bí thật ra có chút ba phải.
Phạm Nhật Minh cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc là lần này gặp mặt cô ấy, nói cho cô biết thân phận của mình luôn hay là tiếp tục giấu giếm?